Đột nhiên, trên một gốc cây, một đạo bóng người hư ảo thoáng hiện ra, mà ngay sau đó, trăm ngàn chuôi tiểu kiếm màu đen chen chúc nhau mà đến, rồi tới tấp mà chui vào bên trong cơ thể của bóng người kia, trong thời gian một cái chớp mắt, thân hình của một tiểu hài nhi mười ba tuổi liền xuất hiện, không thể nào nghi ngờ đó chính là Long Nghịch. Phốc -- Khi Long Nghịch vừa mới ngưng tụ thân hình xong, thì hắn đã không nhịn được mà phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, khí tức của hắn lúc này đã yếu hơn trước rất nhiều. Nhất là, tu vi của hắn vậy mà từ cảnh giới Thần Thông Cảnh bát trọng thiên hạ xuống Thần Thông Cảnh Nhị trọng thiên, đây quả thực là một việc làm cho người khác khó có thể tin. - Sở Huyền! Từ nay về sau, bổn hoàng thề không đội trời chung với ngươi! Chờ ta tìm lại được Trấn Long Thiên Bi cùng Tỏa Long Đài, ta nhất định sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu! Long Nghịch lau máu tươi trên khóe miệng, hai mắt hắn oán độc mà nhìn về phía sau một cái, rồi hắn lập tức di chuyển thân hình, chạy dọc theo những hàng cây rậm rạp mà hướng về phía xa xa mà lao đi một cách nhanh chóng. Dùng tu vi Thần Thông Cảnh bát trọng thiên của hắn để thi triển bí thuật cấm kỵ Sinh Tử Lưỡng Cực Độn Pháp trong Tuyệt Vọng Kiếm Điển để chạy trối chết thì vẫn là cực kỳ miễn cưỡng, hậu hoạn rất lớn, bất quá đối với người có tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh chóng như hắn mà nói, thì chỉ mất thời gian khoảng nửa năm thì việc khôi phục lai tu vi cũng không phải là khó khăn. Nhưng kế tiếp, không đợi Long Nghịch chạy ra khỏi khu rừng nay, thì hắn lại cực kỳ khiếp sợ mà phát hiện ra rằng, vậy mà tòa Thiên Ngục Luyện Thần Phong khí thế hoành tráng lại một lần nữa xuất hiện ở trên không trung. Ở trên đỉnh núi kia, một thân áo trắng Sở Huyền đang mang theo vẻ mặt trêu tức mà cười híp mắt nhìn về phía hắn, phảng phất như hết thẩy mọi chuyện trên thế gian này đều nằm trong sự khống chế của hắn. - Ngươi -- ngươi làm sao có thể tìm được ta vây? Long Nghịch kinh ngạc mà hỏi một câu - Ha ha! Long Nghịch, chắc ngươi đoán rằng bổn hoàng chính là ‘ Truy Mệnh Long Hoàng ’ nổi danh ở thời đại viễn cổ đúng không? Sở Huyền khẽ cười, rồi nói ra một cách cực kỳ đắc ý. Vừa dứt lời, Thiên Ngục Luyện Thần Phong ở dưới chân hắn đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, thân hình của hắn nhẹ nhàng rơi lên trên một gốc cây cao lớn, hắn từ trên cao mà nhìn xuống Long Nghịch. - Long Nghịch, kỳ thật ta vẫn rất bội phục ngươi, bởi vì ngươi là người duy nhất dám làm Nghịch Long Chủ, cho nên hôm nay ta sẽ cho ngươi một cơ hội để quyết chiến một cách công bằng. Sau khi Sở Huyền nói xong, thì Ám Nguyệt Câu lại xuất hiện trong tay hắn một lần nữa, phong mang lạnh lẽo mà nó phát ra khiến cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo. - Hừ! Ít giả vờ giả vịt đi, ngươi chính là sợ ta hủy đi tinh huyết của Long hoàng ? Long Nghịch Hừ một tiếng rồi nói một cách lạnh lùng, , ánh mắt của hắn lóe lên một cái, rồi tiếp tục nói : - Cũng được, nếu như hôm nay ngươi có thể đánh thắng được ta, thì ngươi có thể lấy được tinh huyết của Long hoàng! - Một lời đã định! Sở Huyền khẽ gật đầu, trong mắt hắn lộ ra một chút vẻ trêu tức, lúc trước Long Nghịch có tu vi Thần Thông Cảnh bát trọng thiên thì thật sự là hắn rất kiêng kị, nhưng hiện tại thì hắn lại không e ngại một chút nào. Những năm gần đây, đại bộ phận tinh lực của hắn đều tập trung cho việc nghiên cứu ra một bộ chiến kỹ để phối hợp với Ám Nguyệt Câu, vì thế cho nên tu vi của hắn phát triển cũng không nhanh chóng, nhưng dù là thế, thì tu vu của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Cương Khí Cảnh Lục Trọng Thiên, lại phối hợp với chí bảo cực kỳ quỷ dị là Ám Nguyệt Câu, thì việc chiến đấu với đại đa số các cao thủ Thần Thông Cảnh thì cũng không cần xuất đến chiêu thứ hai, mà cộng thêm uy lực của Nhiếp Hồn Chi Mâu nữa thì việc đối phó với một số cao thủ Hóa Đan Cảnh cũng là việc dễ như trở bàn tay. Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Nhân Thần Cộng Phẫn! Ánh mắt của Long Nghịch sắc bén như điện, hắn hét lớn lên một tiếng, Hắc Thiết Kiếm dài năm thước đang nằm trong tay hắn cấp tốc xoay tròn. Lập tức, một cỗ Tuyệt Vọng Chi Ý cực kỳ cuồng bạo mạnh mẽ tuôn ra, xen lẫn giữa nghìn vạn đạo kiếm quang đang giống như mưa rơi mà đánh về phía Sở Huyền. Những nơi đạo đạo kiếm quang này đi qua, thì những khỏa đại thụ che trời ở giữa hai người đều lập tức bị chặt đứt, sau đó ầm ầm sụp đổ. Nguyệt Xuất Tinh Ẩn! Khi Sở Huyền nhìn thấy nghìn vạn đạo kiếm quang đang đánh đến, thì vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, không sợ hãi một chút nào, nhanh chóng huy động Ám Nguyệt Câu, chỉ trong nháy mắt, thì ở phía trước người của hắn đã xuất hiện một khỏa Viên Nguyệt màu đen có đường kính hơn một trượng, đem tất cả những đạo kiếm quang đánh tới đều biến mất một cách vô hình. Ngay sau đó, hai tay của Sở Huyền khẽ đẩy Viên Nguyệt ra, trong miệng hắn quát khẽ một tiếng : Đi! Lập tức, Viên Nguyệt màu đen ở trước người hắn liền bay vọt về phía trước, trong chớp mắt thì đã đến trước người Long Nghịch, uy thế cuồng mãnh khiến cho vô số những cây cối ở xung quanh đều bị hóa thành tro tàn. - Hả? Đồng tử của Long Nghịch co rút lại, Bên trong đạo Viên Nguyệt kia ẩn chứa Ma nguyên lực cực kỳ tinh thuần, lực ăn mòn của nó cũng cực kỳ khủng khiếp, thật sự là không thể nào ngạnh kháng được. Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Hư Vọng Chi Thuẫn! Hắn cuống quít tế trường kiếm lên, rồi nhanh như chớp mà họa xuất ra một loạt những hình vòng tròn màu đen ở trước người, tạo thành trọng trọng sương mù bình chướng, bên trong những đạo sương mù bình chướng này ẩn chứa một loại ý cảnh cực kỳ huyền ảo, làm cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn về nó thôi thì đều không tự kiềm chế được mình mà muốn hãm nhập vào bên trong. Lúc này, đạo Viên Nguyệt kia đã đánh đến phụ cận, rồi mạnh mẽ đụng vào đạo đạo sương mù bình chướng quỷ dị kia. Ngay sau đó, đạo Viên Nguyệt khổng lồ kia vậy mà lại nhanh chóng thu nhỏ lại, phảng phất như nó bị đạo sương mù bình chướng kia tiêu giải mất vậy. Sắc mặt của Long Nghịch vẫn ngưng trọng như trước, tốc độ huy vũ trường kiếm trong tay hắn lại càng nhanh hơn trước rất nhiều. Mà ở đối diện, đột nhiên Sở Huyền lại lộ ra nụ cười âm trầm, trong mắt chợt hiện lên vẻ tàn nhẫn, miệng hắn quát khẽ một tiếng: - Bạo! Sau một khắc, chỉ thấy đạo Viên Nguyệt đang lâm vào bên trong trọng trọng sương mù bình chướng đột nhiên Oành một tiếng rồi bạo liệt ra, lực ăn mòn cuồng bạo của nó khiến cho nguyên khí ở chung quanh sương mù bình chướng bị đánh đến thất linh bát lạc, đồng thời, nó cũng đem thân ảnh Long Nghịch quấn vào trong đó. A...! Long Nghịch không khỏi kêu thảm một tiếng, sắc mặt hắn cực kỳ kinh hãi, rồi vội vàng vận chuyển nguyên lực để thôi động kiện chiến giáp hộ thể có cấp bậc huyền bảo ngũ phẩm trong cơ thể, lúc này hắn mới khó khăn lắm mà chặn lại thế công cuông bạo kia. Nhưng dĩ nhiên, thân thể hắn đã bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng, sau khi liên tiếp đụng vào mấy thân cây vừa thô vừa to thì mới ngừng lại được, lúc này thì hắn đã vô lực mà nằm trên mặt đất, miệng đang không ngừng thổ huyết.
Sở Huyền cười một cách lạnh lùng, rồi nhanh chóng đuổi theo mà triệt để giết chết Long Nghịch, đối với địch nhân thì hắn cũng sẽ không nhân từ. Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên báo động, lập tức hắn quay đầu mà nhìn lại phía sau. Sau một khắc, chỉ thấy ở trên không trung khoảng trăm trượng, hư ảnh một đầu Cáp Mô (con cóc) màu xanh lớn tầm mười trượng đang lơ lửng ở trên đó, cái miệng khổng lồ của nó đang hút vào thở ra từng đáng khói độc mà gắt gao theo dõi hắn. Oa —— oa! Đầu Cáp Mô khổng lồ kia kêu lớn hai tiếng, rồi sau đó nó mở cái miệng rộng của mình ra, mà phun ra một cái bọt khí có đường kính khoảng năm trượng, nhanh như chớp mà đánh về phía đỉnh đầu của Sở Huyền, cương phong gào thét khiến cho hàng loạt những cây khô ở trong rừng đều ngã trái ngã phải, uy thế hết sức kinh người. - Ngươi là người phương nào? Hừ! Tự tìm cái chêt! Nguyệt Xuất Tinh Ẩn! Trên mặt Sở Huyền hiện lên vẻ giận dữ, lại lần nữa đánh ra một cái Viên Nguyệt màu đen, cùng đạo bọt khí màu xanh kia mạnh mẽ đụng vào nhau. Oanh —— Một tiếng nổ mạnh rung chuyển cả đất trời, ma nguyên lực màu đen cùng với độc nguyên lực màu xanh cuốn vào với nhau, tạo thành từng đạo vòi rồng có uy lực kinh người, nó đem toàn bộ cây cối trong phạm vi trăm trượng đếu chấn đắc thành bụi phấn. Sau đó, không đợi mọi chuyện kết thúc, ánh mắt Sở Huyền hiện rõ sự lạnh lẽo, Ám Nguyệt Câu đang nắm trong tay đột nhiên lại đánh về phía trên không đang bụi mù. Nguyệt Khuyết Vô Thanh! Rầm rầm rầm! Mấy đạo trăng lưỡi liềm màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh thân hình của đầu Đại Cáp Mô ở trên không trung kia rồi bạo liệt ra. A...! Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết liền vang lên, hình ảnh của đầu Đại Cáp Mô liền biến mất, cùng với đó thì thân hình của vị ra Độc Cáp Vương đã hiện ra, nhưng tình cảnh của hắn lúc này cực kỳ chật vật. Giờ phút này, toàn thân Độc Cáp Vương đều loang lổ những vết máu, quần áo tả tơi, tóc tai loạn xạ, trên miệng vết thương của một số chỗ còn bốc lên từng sợi khói đen, hiển nhiên là đã bị ma nguyên lực ăn mòn một cách nghiêm trọng. Sở Huyền cười một cách đầy khinh thường, Ám Nguyệt Câu trong tay hắn lại chém ra một lần nữa. Độc Cáp Vương hiểu rất rõ sự lợi hại của món binh khí của Sở Huyền, cho nên hắn cố nén sự đau đớn trên thân thể mà liều mạng né tránh. . . . Ở bên kia, Khi Long Nghịch nhìn thấy Sở Huyền bị người khác quấn lấy, thì trong lòng hắn cảm thấy hết sức vui mừng, thầm hô là trời không tuyệt đường người. Hắn lập tức nuốt vào mấy viên đan dược cứu mạng, sau đó cố gắng đứng dậy, rồi hướng về phía sâu trong rừng mà chạy trốn, trong lòng hắn hiểu rất rõ hiện tại bản thân mình đấu không lại Sở huyền, cho nên chỉ có thể chạy trốn, rồi sau này tìm kiếm cơ hội để báo thù. Nhưng vào lúc này, một đạo sát cơ không thể nào ngăn cản đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, làm cho thân thể hắn không khỏi run lên. Trong nội tâm Long Nghịch không khỏi cảm thấy cả kinh, hắn không chút do dự mà trở tay đem Hắc Thiết Kiếm ném lên trên không trung, mà nguyên lực không còn nhiều lắm của hắn cũng điên cuồng mà quán chú vào bên trong thân kiếm. Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Thiên Địa Phá Diệt! Theo một tiếng quát nhẹ, chuôi Hắc Thiết Kiếm này đột nhiên bành trướng lên đến kích cỡ hơn mười trượng, rồi cứ vòng đi vòn lại mà đánh về phía thân ảnh của một thiếu niên ở trên không trung, hư không bị nó khuấy động đến mức cứ lắc lư mãi không thôi. Giờ phút này, thân ảnh thiếu niên đang đứng trên không trung không phải là ai khác, mà chính Phong Liệt. Phong Liệt nhìn thấy cảnh Long Nghịch sắp bị Sở Huyền diệt sát thì rốt cục cũng không đợi được nữa, vạn nhất lại để cho tinh huyết của Long hoàng rơi vào trong tay Sở Huyền, thì hắn cũng không nắm chắc được việc cướp lại nó từ trong tay hắn. Vì thế cho nên hắn đa ra lệnh cho Độc Cáp Vương ngăn chặn Sở Huyền, còn hắn thì đi ra thu thập tên đã sức cùng lực kiệt là Long Nghịch. Lúc này, mắt thấy chiêu kiếm cuồng mãnh của Long nghịch đánh tới, kiếm khí cuồn cuộn của nó tựa như muốn cắt nát cả thiên địa, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, thì Phong Liệt cũng không dám khinh thường. Ánh mắt hắn có chút co rút lại, hắn chậm rãi nâng tay trái lên, ngay lập tức, hắc ám chi lực ở xung quanh ngưng tụ lại một cách điên cuồng, giống như trăm sông đổ về biển vậy, khiến cho uy thế của cái bàn tay nho nhỏ kia càng trở nên kinh khủng. - Ám Minh thần chưởng! Hô —— Một cái chưởng ảnh đột nhiên bay ra, tại dưới sự ngưng tụ của lực lượng hắc ám vô tận, thì cái đạo chưởng ảnh nho nhỏ này nhanh chóng phình to ra, đạt đến kích cỡ khoảng mười trượng, rồi nó nhằm về phía đại kiếm kia mà đánh một cái. Oanh —— Một tiếng nổ vang thật lớn, Cự Kiếm cùng chưởng ảnh kia chạm vào nhau, cương kình cuồng bạo bắn ra bốn phía, dư uy của nó cũng tồn tại thật lâu rồi mới tiêu tán. Chưởng ảnh mầu đen kia dần dần tiêu tán vô hình, mà thanh đại kiếm tưởng như có thể cắn nát trời xanh kia cũng đã bị đánh văng xuống mặt đất, lúc này nó đã khôi phục lại nguyên trạng mà cắm ở bên cạnh Long Nghịch. Nếu như lúc này mà nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, thanh trường kiếm có phẩm cấp huyền bảo bát phẩm này đã xuất hiện chi chít những vết rạn giống như mạng nhện vậy, hơn nữa nó cũng bị ma nguyên lực ăn mòn đến nỗi rỉ sét loang lổ, đã sắp hỏng đến nơi rồi. Sắc mặt của Long Nghịch không khỏi đại biến, hắn ngoài mạnh trong yếu mà quát to: - Tôn giá là người phương nào? Vì sao lại gây khó dễ cho tại hạ? - Hừ! Ta là người đến lấy mạng chó của ngươi! Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, đồng thời, thân hình hắn chấn động, một mảng hắc vụ đen như mực tựa như phô thiên cái địa mà đến, lập tức đem phạm vi mấy trăm trượng đều bao phủ vào bên trong, ngay cả Long Ngịch cũng không ngoại lệ. Hôm nay, tuy Long Nghịch đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà cũng không thể nào khinh thường hắn được, dù sao thì đại thần thông Nhiếp Hồn Chi Mâu của hắn cũng làm cho lòng người khó có thể phòng bị được, nếu mà không cẩn thận, thì cho dù là cao thủ Long Biến Cảnh thì cũng sẽ phải lật thuyền trong mương. Phong Liệt là người của hai thế giới, hơn nữa hắn đã tiếp xúc với Sở Huyền nhiều lần rồi, cho nên đối với uy lực của Nhiếp Hồn Chi Mâu thì hắn cũng có hiểu biết rất sâu, vì thế hắn càng không cho phép mình tái phạm lại sai lầm này. Quả nhiên, ngay tại lúc mà phiến hắc vụ kia hạ xuống, thì ngay lập tức, trong nội tâm Long Nghịch đã trở nên trầm trọng, hắn phát hiện bên trong phiến hắc vụ này thì mình đã biến thành kẻ vừa mù vừa điếc, ngay cả tinh thần lực cũng không thể nào ly thể được. Mà dưới loại tình huống này, thì con bài cứu mạng cuối cùng của hắn là đại thần thông Nhiếp Hồn Chi Mâu cũng không thể nào xuất ra tác dụng vốn có của nó được. Trong lúc nhất thời, thì trong lòng Long Nghịch đã trở nên hoang mang vô cùng, trong đầu hắn đang cố gắng suy đoán xem người đang đối phó mình là kẻ nào, mà người này tựa hồ như hiểu rất rõ về những thủ đoạn của hắn, cho nên hắn không tìm được cơ hội nào để đối mặt cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]