Chương trước
Chương sau
Ngay trong lúc mà Phong Liệt đang cẩn thận tính toán, thì đột nhiên, ánh sáng màu vàng kim trên một chiếc giường cách đó không xa lập tức thu liễm lại, lộ ra thân hình của một thiếu nữ tuyệt mỹ, không thể nào nghi ngờ, người đó chính là Hoàng Tử Nguyệt.
Kể từ khi Hoàng Tử Nguyệt lâm vào trong ngủ say, thì một mực không có tỉnh lại, mãi cho đến lúc này thì mới phát sinh biến hóa.
Ánh mắt của Phong Liệt khẽ động, rồi lập tức thu hồi tinh huyết của Long hoàng lại, đi đến bên cạnh chiếc giường.
Hắn đánh giá cẩn thận một chút về thân thể của Hoàng Tử Nguyệt, lúc này hắn lại giật mình mà phát hiện ra rằng, khí tức của Hoàng Tử Nguyệt đã hùng hậu hơn trước rất nhiều, từ bộ dáng mà xem thì hiện tại nàng đang tiêu hóa cỗ nguyên lực khổng lồ mà mình đã nuốt vào lúc trước.
Lúc này, lông mi của Hoàng Tử Nguyệt khẽ giật giật, lông mày hơi nhướng lên, bộ dạng như đang khó chịu trong người vậy.
- Tử Nguyệt, ngươi không sao chứ? Phong Liệt nhẹ giọng hỏi một câu.
Sau khi nghe thấy thanh âm của Phong Liệt, Hoàng Tử Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt đẹp của mình ra, ngay lập tức, hai đạo ánh ánh sáng giống như thực chất được phát ra từ trong đôi mắt của nàng mà chiếu rọi lên trên mặt của Phong liệt, khiến cho trong lòng Phong Liệt cảm thấy hết sức căng thẳng, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau một bước.
- Ngươi -- ngươi đã khôi phục?
Ánh mắt của Phong liệt khẽ nheo lại, hắn cảm thây có chút nghi ngờ nhưng không được chắc chắn lắm mà nói.
Giờ phút này, trong ánh mắt của Hoàng Tử Nguyệt đã không còn vẻ ngây thơ thuần khiết như lúc trước, mà đã nhiều hơn ba phần uy nghiêm cùng lăng lệ, điều đó khiến cho người khác không dám nhìn gần.
- Phong Liệt?
Sau khi nhìn rõ là Phong Liệt thì Hoàng Tử Nguyệt không khỏi kinh ngạc mà kêu một tiếng, lập tức từ trên giường nhảy lên dựng lên, khí thế mạnh mẽ từ trên người nàng đột nhiên phóng xuất ra bên ngoài, khiến cho toàn bộ không gian của Huyền Hạo tháp trở nên lắc lư.
- Phong Liệt! Bổn tiểu thư đang ở đâu vậy? Ngươi -- ngươi đã làm gì ta?
Vẻ mặt của Hoàng Tử Nguyệt bỗng trở nên thảm biến, nàng cuống quít mà kiểm tra lại thân thể của mình, tựa hồ như e sợ mình đã bị Phong Liệt làm chuyện bỉ ổi đối với mình, nếu không phải như Phong Liệt vẫn còn ở đây thì nàng đã cởi sách quần áo của mình ra mà kiểm tra kỹ càng một phen.
Phong Liệt thấy tình cảnh này, thì không nhịn được cười, hiện tại thì hắn cũng đã chắc chắn được rằng tổn thương về mặt linh hồn của Hoàng Tử Nguyệt đã được khôi phục hoàn toàn, chỉ có điều, những chuyện đã xảy ra khi nàng mất trí nhớ thì đã quên sạch.
Trong lòng hắn khẽ thở dài, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.
Mặc dù hắn biết sớm muộn gì cô nàng này cũng sẽ khôi phục lại trí nhớ, nhưng trong nội tâm hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nói thật, trong đáy lòng hắn vẫn tương đối ưa thích cái bộ dáng ngây thơ đáng yêu của Hoàng Tử Nguyệt, nó so với bộ dáng nữ cường nhân trước mắt này thì dễ nhìn hơn rất nhiều, nhất là trong lúc mất trí nhớ kia thì Hoàng Tử Nguyệt đều ngoan ngoãn nghe lời mình, còn có thể làm tay đấm kiêm hộ vệ một cách miễn phí cho mình.
Một hộ vệ có dung mão mỹ lệ cùng thực lực mạnh mẽ, hơn nữa lại rất biết nghe lời nữa chứ, quả thực là biết tìm ở đâu ra một người như thế, có điều hết thảy mọi chuyện đã trở thành quá khứ rồi.
Sau một khoảnh khắc thất thần, Phong Liệt liền phục hồi lại tình thần, khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt của bản thân, hắn lui về bên cạnh bàn rồi chậm rãi mà rót cho mình một chén rượu, có chút vô ý mà nói :
- Không cần nhìn nữ, lão tử không phải là loại người tùy tiện! Bất quá, nếu như có xẩy ra chuyện gì thì cũng đã xong lâu rồi, có cần phải sợ hãi như vậy không?
- Ngươi --, hừ! Phong Liệt! Ngươi nói mau, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Nếu không nói rõ ràng, thì, đừng trách bổn tiểu thư trở mặt!
Hoàng Tử Nguyệt sắc mặt giận dữ, ngón tay trỏ hung hăng chỉ vào mặt Phong Liệt, một bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ như tùy thời đều có thể động thủ.
Vào hiện tại, thì trí nhớ của nàng dều dừng lại vào lúc nàng bị Huyết Long Hoàng đánh ngất xỉu, còn đối với mọi chuyện phát sinh sau đó thì đều không nhớ được chút gì.
Bất luận một nữ nhân bình thường nào khi thức dậy mà phát nhiện ở bên cạnh mình là một nam nhân xa lạ thì cũng sẽ phát điên lên, mà Hoàng Tử Nguyệt thì cũng không ngoại lệ.
Phong Liệt khẽ nhấp một ngụm rượu, rồi nói một cách lạnh nhạt :
- Chẳng lẽ ngươi không còn nhớ một chút gì?
- Ta chỉ nhớ là bị Huyết Long Hoàng đánh ngất xỉu, rồi mọi chuyện sau đó cũng không biết! Ngươi nói mau đi! Tính nhẫn nại của bổn tiểu thư có hạn, nếu như để cho ta biết được ngươi lừa gạt ta thì nhất định ngươi sẽ hối hận! Hoàng Tử Nguyệt hít một hơi thật sâu, tự đè nén lửa giận trong lòng, nhẫn nhịn mà nói.
Ánh mắt của Phong Liệt có chút lập lòe, nhưng trong lòng thì không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ: Hắc hắc, quên hết thì cũng tốt! Nếu mà để cho ngươi biết được, lão tử đã từng giúp ngươi mặc nội y, bắt ngươi làm tay chân miễn phí thì không biết ngươi có nổi đóa tại chỗ hay không!
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
-Kỳ thật chuyện ta biết cũng không nhiều lúc ấy, Huyết Long Hoàng thoát ly Thiên Diễn Tru Thần Đại Trận, đưa tới việc Thiên Đạo trừng phạt, toàn bộ không gian hầu như bị sụp đổ, ta cũng bị chôn vùi dưới mặt đất, chờ đến khi ta từ dưới đất chui lên thì mọi chuyện ở bên ngoài đã bình tĩnh trở lại, mà tất cả mọi người thì cũng đã không thấy bóng dáng.
- Mà lúc đó ta cũng nhìn thấy ngươi bị chôn trong đống loạn thạch, nên thiện tâm mà đem ngươi cứu chữa, đây là tất cả những chuyện đã xảy ra.
- Hừ! Thật không nghĩ tới ngươi đối với ân nhân cứu mạng mình lại chẳng biết cảm kích một chút nào, mà thái độ lại hoàn toàn ngược lại, thật sự là ta có chút hối hận khi đã xen vào việc của người khác.
Hoàng Tử Nguyệt có chút kinh nghi bất định mà đánh giá Phong Liệt, rồi nói một cách thì thào :
- Tựa hồ có chút không đúng a..., rõ ràng ta còn thiếu rất nhiều nguyên lực thì mới có thể tiến giai được, mà sao bây giờ khi thức dậy thì đã đạt đến cấp bậc lục giai hậu kỳ rồi?
- Phong Liệt, ta mê man mấy ngày rồi? Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên nói.
- Ba -- Ặc, tám ngày rồi!
Phong Liệt không cẩn thận nên thiếu chút nữa đã nói hớ.
- Hừ! Rốt cuộc là ba ngày hay là tám ngày? Hoàng Tử Nguyệt bất mãn mà nói một cách nũng nịu.
- Tám ngày! Tuyệt đối là tám ngày! Bởi vì ta cũng bị chôn năm ngày, sau đó mới phát hiện ra ngươi ừ, chính là như vậy. Phong Liệt thập phần xác định mà nói.
- Thần Khí huyết ngục rơi vào trong tay ai rồi hả? Hoàng Tử Nguyệt lại hỏi.
Phong Liệt giả vờ giả vịt nghĩ nghĩ, nói:
- Cái này -- ta cũng không rõ ràng, hình như là rơi vào tay của Thiên Hoang tán nhân, mà hiện tại thì hắn đều bị một loạt các cao thủ đuổi giết.
- Hả?
Đôi mắt đẹp của Hoàng Tử Nguyệt có chút lập loè, rồi sau đó nàng lại lẩm bẩm một mình Như vậy cũng tốt, so với việc rơi vào trong tay Long chủ cũng tốt hơn rất nhiều.
 

Lúc này, Phong Liệt cũng không tiếp tục nói về vấn đề đó mà lảng sang chuyện khác :
- Chẳng lẽ -- ngươi không muốn biết những cái Thiên Tru lệnh bài rơi vào tay ai sao?
Trong suy nghĩ của hắn, thì những tấm Thiên Tru lệnh bài kia cũng không thua kém gì Thần Khí Huyết ngục, mà không hiểu sao tất cả mọi người đều không quan tâm đến những tấm Thiên Tru lệnh bài?
Hoàng Tử Nguyệt nhìn hắn một cách khinh thường rồi nói:
- Ta biết là ngươi đã đạt được mấy tấm Thiên Tru lệnh bài, bất quá ta khuyên ngươi một câu, giữ nhiều mấy cái lệnh bài kia ở trên người cũng không phải là việc tốt, ở trên đời này, ngoại trừ Long Chủ ra, thì cũng không có ai có thể chủ trì Thiên Diễn Tru Thần Đại Trận, cho nên giữ Thiên Tru lệnh bài giữ ở bên người thì lại rất dễ bị quản chế bởi Long Chủ!
- Hả? Ngươi có thể nói rõ một chút được không? Trong nội tâm của Phong Liệt khẽ động, có chút nghi ngờ mà nói.
- Hừ! Bổn tiểu thư không có rảnh mà nói chuyện tào lao với ngươi, tin hay không là tùy ngươi! Hoàng Tử Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Kế tiếp, ánh mắt nàng có chút lóe lên một cái, rồi nhìn thẳng Phong Liệt mà nói :
- Phong Liệt, bổn tiểu thư cũng không thích thiếu nợ nhân tình của người khác, ngươi đã cứu ta một lần, ngươi muốn cái gì thì có thể nói ra!
- Hả?
Vẻ mặt của Phong Liệt hơi sững sờ, trong nột tâm không khỏi mừng thầm, hắn thử thăm dò mà nói
- Ta muốn bí pháp tế luyện phân thân của ngươi!
Đồng tử của Hoàng Tử Nguyệt hơi co rút lại, khẽ nhướng lông mày, tựa hồ có chút khó xử, sau khi trầm ngâm một lát thì nàng cũng gật đầu mà nói : Có thể cho ngươi!
Sau khi dứt lời, nàng liền lấy ra một quyển sách màu vàng có phong cách cổ xưa từ bên trong trữ vật giới chỉ của mình rồi ném cho Phong Liệt, sau đó nàng lại nói thêm một câu :
- Sau khi dùng xong thì đưa lại cho ta
Sau khi Phong Liệt tiếp nhận lấy quyển sách này, thì sắc mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, giống như là nhặt được chí bảo vậy, ngay sau đó, ánh mắt hắn lại hơi chớp động , rồi nói :
- Ngươi —— ngươi có thể dạy cho ta pháp môn tu luyện Long Nguyên Lực từ cảnh giới Long Biến Cảnh trở xuống của võ giả được không?
- Không được! Đó là pháp môn bất truyền của hoàng gia ta! Vẻ mặt Hoàng Tử Nguyệt trở nên lạnh lẽo, rồi cự tuyệt một cách thẳng thừng.
- Hừ! Ngươi sẽ không nhỏ mọn như thế chứ? Lão tử chính là ngươi đã cứu ngươi một mạng, chỉ có chút chuyện nhỏ nhặt này mà ngươi cũng không làm được! Phong Liệt bất mãn mà hừ lạnh một tiếng.
- Ta nói không được là không được! Chuyện này không thể nào thương lượng được! Hoàng Tử Nguyệt lạnh lùng mà trừng mắt về phía Phong Liệt, rồi nói một cách dứt khoát.
Sau đó, nàng sắc mặt đột nhiên đỏ lên, khẽ hừ nhẹ mà nói :
- Hừ! Tuy ngươi đã cứu ta, có điều, bộ quần áo ta đang mặc là do ngươi mặc giúp đúng không ? Bổn tiểu thư tạm thời sẽ không tìm ngươi tính sổ, sau này hai chúng ta cũng không thiếu nợ gì nhau nữa!
Ách ——
Phong Liệt không khỏi ngẩn ngơ, nhưng cũng không thể phản bác nổi.
Ngay sau khi dứt lời thì Hoàng Tử Nguyệt cũng không để ý tới Phong Liệt nữa, thân thể mềm mại của nàng khẽ nhoáng một cái, rồi bay ra ngoài tiểu tháp, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
Nếu đổi lại là nam nhân khác mà dám giúp mình thay quần áo, thì cho dù là có hảo ý đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ móc đôi mắt của hắn xuống.
Nhưng đối với Phong Liệt, thì Hoàng Tử Nguyệt lại có chút bất đắc dĩ, sự tình vừa qua đã làm cho hai người thân mật hơn không ít, cho nên nàng cũng không thể tính toán quá được.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Tử Nguyệt đã rời đi, trong nội tâm của Phong Liệt không khỏi cảm thấy có chút mất mát, quan hệ giữa hắn và Hoàng Tử Nguyệt hôm nay rất là vi diệu. Không phải là địch nhân lại cũng không giống như là bằng hữu, có lẽ quan hệ của hai người mà tiến thêm một bước nữa thì sẽ có chút gì đó rất mập mờ, mà nếu lùi lại một bước thì hai người sẽ là địch nhân của nhau.
Có điều, theo bản năng thì Phong Liệt cũng không muốn quá mức thân cận với Hoàng Tử Nguyệt, nhất là hắn không muốn dây dưa về mặt tình cảm với nàng.
Bởi vì hắn cảm giác được, Hoàng Tử Nguyệt là một nữ nhân có nguyên tắc sống rất mạnh mẽ, nàng là loại nữ nhân có thể buông tha tất cả mọi thứ chỉ vì một điều nào đó, ví dụ như vì lợi ích của gia tộc, ví dụ như vì đại kế của Long Vũ Minh, tất cả những điều đó đều chiếm cứ vị trí hết sức trọng yếu ở trong lòng nàng.
Mà bản thân Phong Liệt thì là người cực kỳ ích kỷ, chính tà không phân biệt, coi trời bằng vung, trong tính cách của hắn đã định sẵn hắn sẽ không hi sinh bất cứ điều gì vì người khác, nào là Long Vũ Minh, nào là lê dân bách tính, nào là Ma Long giáo, tất cả đều không liên quan đến hắn, nếu chúng dám cản trở con đường phát triển của hắn thì bất luận là chính hay tà, nếu cần ra tay thì hắn cũng sẽ không nương tay.
Mà tính cách và quan niệm sống của hai người khác xa nhau như vậy, nếu một khi hai người lại bị vướng vào chuyện tình cảm, thì tương lai hai người sẽ mâu thuẫn rất nặng nề, phiền toái sẽ đến không ngừng.
Hơn nữa, Phong Liệt tự nhận thấy bản thân mình cũng đã có nhiều nữ nhân rồi, Lý U Nguyệt, Tiểu Yên Tiểu Lục, ba cái nữ nhân đã xác định ra, thì còn có một Sở Tiểu Điệp khiến cho hắn nhớ nhung da diết, một Diệp Thiên Tử có quan hệ không rõ ràng.
Về phần đám người Lan Tiếu Y, tiểu ma nữ ... Thì hắn cũng chưa thèm tính đến.
Mỗi khi nhớ đến những thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp như hoa này thì trong nội tâm của Phong Liệt không khỏi cảm thấy tự đắc, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút nhức đầu.
Nhiều nữ nhân như vậy, người nào cũng đều xinh đẹp như hoa, tài mạo xuất chúng, quả thực là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nam nhân trong hắn, nhưng nếu có một ngày, hắn đem những nữ nhân này tập trung lại một chỗ thì có lẽ nó sẽ là một chuyện cực kỳ nhức đầu.
Kiếp trước hắn ở trong Ma Long giáo hơn mười năm mà cũng chỉ có một nữ nhân là Sở Tiểu Điệp, vậy mà ở kiếp này, chỉ chưa đến ba năm thời gian mà hắn đã có quan hệ không minh bạch với nhiều nữ nhân tuyệt sắc vô song như vậy, đây quả thực là tạo hóa trêu ngươi mà.
Sau khi suy tư cả nửa ngày thì Phong Liệt cũng chỉ có thể lắc đầu mà cảm khái, rồi hắn lại đem tất cả mọi chuyện về các nữ nhân này bỏ lại sau đầu, mà nghiên cứu quyển cổ thư màu vàng vừa mới đạt được, bất luận ra sao thì hắn cũng phải cố gắng nâng cao chiến lực của bản thân, thực lực mới là thứ căn bản để có thể tồn tại được trên thế giới này.
- Hả Thiên Hà Cổ Quyển Phân Thần Thiên !
Ánh mắt của Phong liệt khẽ nheo lại, trong tay hắn đang cầm một quyển sách màu vàng rộng nửa xích dài một thước, theo thời gian dần dần trôi qua thì tâm thầm của hắn đã đắm chìm ở trong đó.
Tuy văn tự ở bên trong quyển cổ thư này đều là viễn cổ long văn, nhưng mà việc này đối với Phong Liệt thì cũng không phải là chuyện gì khó khăn, hắn chỉ đọc một lần thì đã hiểu ý nghĩa của những văn tự đó, nhưng mà những đạo lý cực kỳ huyền ảo ở bên trong đó thì hắn cũng không thể nào lĩnh ngộ được trong nhất thời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.