Nam tử mặc Jacket móc một điếu thuốc đưa lên miệng, châm thuốc, phun ra một vòng khói, lại mím mím môi, ánh mắt mang theo vẻ hồi ức. Một chiếc Lamborghini chạy tới, lúc đi qua ghế dài liền đạp phanh, ổn định dừng lại. Một nam tử mặc âu phục bước xuống, nam tử vừa xuống xe, liền đưa mắt nhìn nam tử mặc Jacket, hẳn là có quen biết, nhưng cũng không vội chào hỏi. Nam tử mặc âu phục lấy ra một cây thuốc lá điện tử, đưa thuốc vào trong, lại nhìn về phía cuốn truyện tranh.
Tác phẩm mới của thủ lĩnh sao? Nam tử mặc âu phục hỏi. Ừm! Nam tử mặc Jacket gật đầu, tóc dầu bết lại, dù là gió đông cũng không thể lay động mảy may. Cảm giác thế nào? Phai nhạt. Nam tử mặc âu phục nghe vậy, chủ động đưa tay cầm cuốn truyện kia lên. Nét vẻ, kết cấu, thiết kế… đều không thể xoi mói, đúng là tác phẩm của thủ lĩnh. Đặc biệt là bức cuối cùng, hai mặt trái phải hợp lại thành một bức tranh lớn, có thể nói, bất luận là về nội dung, hay là bức họa, đều đạt thành một loại xung kích rung động.
Văn phong tự thuật, kết hợp với phong cách vẽ đô thị Nhật Bản, hình thành hai cực đối lập hài hòa, nội dung tốt, mà tranh cũng tốt. Nhưng, nam tử mặc âu phục vẫn gật đầu, đồng ý: Đúng là quá phai nhạt! Tác phẩm của thủ lĩnh thế nào, bọn hắn đều biết, thủ lĩnh thích cảm giác truy cầu cực hạn, bất luận là nội dung hay hình ảnh, đều khiến người ta cảm thấy áp bức cực độ, khiến người ta đọc mà cảm thấy hít thở cũng phải cẩn thận.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.