Lưỡi rìu, đập xuống, không nói nhiều thêm, không chút dấu hiệu, cực kỳ đơn giản thông thuận.
Nữ nhân ngã trên mặt đất, thân là thành viên Man sư tế tự của Vương đình, nàng không ngờ tới, kết cục của bản thân lại bất ngờ như vậy.
Tên hộ vệ bên cạnh lập tức sửng sốt, tựa như chuyện phát sinh trước mắt không thể hiểu được.
Cũng may, Phiền Lực là người đàng hoàng phúc hậu, hắn không thích người bên cạnh phải khổ não, hắn thích giải đáp nghi hoặc cho người khác.
Nhưng hắn lại tự thấy bản thân mình khá ngốc, chí ít, trong nửa năm ở khách sạn, Tứ Nương cùng Tiết Tam đều cười hắn ngốc.
Cho nên, hắn cũng không định giúp người giải quyết “Khổ não”, hắn biết bản thân không có bản lãnh này, nhưng nếu giải quyết người đang khổ nào, cũng là một kiểu giải quyết, đúng a?
Cũng bởi vậy, trên đất lại có thêm một bộ thi thể.
Sau đó, Phiền Lực ngồi trên đống cát, móc ra một đám hành cát.
Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều ăn rất nhiều hành cát, đem tiền kiếm được đổi thành hành cát, vật này không khó để tìm thấy ở thảo nguyên hay sa mạc.
Thêm chút muối, lại thêm chút sữa, ướp một hồi là có thể ăn, chát chát cay cay, hương vị không tệ.
Hắn vốn đã không hài lòng với tên hộ vệ đội buôn bên cạnh này, bởi mỗi tối hai người ngủ chung một cái lều, phải biết, hành cát này còn có tên là “Hẹ Mông Cổ”, ăn thứ này sẽ tạo thành mùi rất hôi.
Nhưng từ ngày ăn hành cát, Phiền Lực bỗng cảm thấy, sức lực của hắn mạnh hơn nhiều.
Tựa như dã thú, bản năng tìm đồ có chứa chất bổ sung cho bản thân, Phiền Lực cho rằng như vậy, là hành cát giúp hắn khôi phục sức mạnh.
Cho nên, hắn ăn, mỗi ngày đều ăn, không có chuyện gì thì ăn, cưỡi ngựa ăn, đi bộ ăn, cả lúc ngủ cũng nhai.
Ăn ăn, ăn tới khi bão cát ngừng lại.
Ăn ăn, ăn tới khi trước mặt xuất hiện ba bóng ngựa.
Khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ.
Nhưng trên một con ngựa, có một bóng người nhỏ quật cười, khiến Phiền Lực lập tức nhận ra thân phận của đối phương.
Phiền Lực nở nụ cười, cười rất hàm hậu.
Hắn vung vẩy hành cát trong tay, quyết định, đem thứ đồ ăn thần kì giúp khôi phục lực lượng này chia sẻ cho mọi người!
…
- Ngươi nhận ra chủy thủ của Tiết Tam sao?
- Đúng vậy chủ thượng, hắn mài thứ này cả nửa năm nay rồi a.
- Nữ nhân kia, bị ngươi chém.
- Chém.
Phiền Lực làm động tác bổ củi, giản dị tự nhiên.
Trịnh Phàm gật gù, cầm túi nước trong tay đưa Phiền Lực, Phiền Lực cười ha ha nhận túi nước, uống “Ừng ực” mấy ngụm lớn.
Chuyện trên đời này, vốn đều khó lường như thế, tựa như có vô số các sợi dây liên hệ, nối từng người, từng chuyện lại với nhau.
Tổng kết lại, có thể là một chữ: Duyên.
Duyên, không thể nói.
Phiền Lực nghe theo sắp xếp của người mù, theo đội buôn Man tộc đi tìm hiểu tin tức, vì chuẩn bị cho khách sạn một đường lui.
Nếu thực sự không được, mọi người vẫn có thể lui vào trong sa mạc, mở một cái Long Môn điếm, Phong Tứ Nương đổi nghề bán bánh bao nhân thịt người.
Ai nghĩ tới, đội buôn kia lại là đội ngũ gián điệp của Vương đình Man tộc, đội buôn chỉ là ngụy trang, thực tế là để thu thập tin tức cho Vương đình.
Có thẻ, tên quản sự mời chào Phiền Lực có cấp độ quá thấp, không biết nội tình. Hoặc cũng có thể, đội buôn cảm thấy Phiền Lực đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, lại còn có thể cưỡi ngựa, nên mời tới làm khổ lực.
Cho nên, mang hắn tới đây.
Sau đó, lại trùng hợp, nữ nhân mặc bạch bào vừa chạy thoát trong tay ba người Trịnh Phàm, lại trời xui đất khiến gặp Phiền Lực.
Chủy thủ của Tiết Tam cắm trên người nữ nhân, lại thành dấu hiệu tốt nhất.
Theo Phiền Lực, đây là người bị Tiết Tam đâm.
Vậy nhất định là kẻ địch.
Đồng thời bọn Tiết Tam không đánh giết được nàng, vậy hắn phải giết nàng, chuyện đương nhiên!
Chuyện này, cứ thế mà xong.
Có điều, tiểu nam hài kia còn sống, Phiền Lực cũng không giết nó.
Dưới mệnh lệnh của Trịnh Phàm, Tiết Tam đưa hai đứa nhỏ tới nhà của một hộ chăn nuôi, trực tiếp đưa hai đứa nhỏ cho hộ dân kia, đồng thời để lại một chút tiền cùng hai con ngựa.
Kỳ thực, phương thức ổn thỏa nhất là nhổ cỏ tận gốc, nhưng Trịnh Phàm không hạ được quyết tâm.
Được rồi, nếu là mấy chục năm sau.
Một đời bá chủ hoang mạc mang theo thiên quân vạn mã tới trả thù hắn.
Vậy có chết, cũng không có gì không cam lòng.
Ba người rời đi, lúc trở về lại biến thành bốn người.
Vì trì hoãn một chút trên đường, lúc bốn người trở lại Hổ Đầu thành, cũng đã là lúc trăng sáng sao thưa.
Ban đêm Hổ Đầu thành sẽ đóng cửa, đặc biệt là chiến sự còn chưa hoàn toàn tan, có điều, cũng may lần này ra ngoài, Trịnh Phàm kiếm được một viên chức.
Dù viên chức này có khi còn chẳng bằng Bật Mã Ôn, dù sao Bật Mã Ôn còn có ngựa, Trịnh Phàm lại cả ngựa cũng không có.
Tới cửa thành, gọi cửa, trên thành thả một cái rổ xuống, kéo Trịnh Phàm lên.
Trịnh Phàm cầm thư của nữ tướng Trấn Bắc phủ cùng ủy dụ đại ấn, trước đưa tên Ngũ trưởn trấn chủ cửa thành, sau gặp Thập trưởng, Bách Phu trưởng, cuối cùng là Vương Lập tuần thành giáo úy.
Mỗi người đều cầm thư đọc qua một lần, sau đó dùng ánh mắt khác thường nhìn Trịnh Phàm đánh giá.
Cuối cùng, Trịnh Phàm bị coi như chế phẩm trên dây chuyền, qua tay từng người, rốt cục tới đại sảnh.
Người trên chủ vị công đường, là một nam tử bụng phệ, Trịnh Phàm biết người này, chính là người cưỡi “Dị thú” dân theo một chi kỵ binh phóng ngựa trên đường.
Trịnh Phàm còn nhớ chức vị của đối phương, là Chiêu Thảo sứ.
Đại khái là tổng chỉ huy trị an một khu vực, phụ trách truy bắt đạo phỉ.
Người mù Bắc từng nói với Trịnh Phàm, chức quan ở Yến quốc có chút loạn, không cách nào tham chiếu với thế giới trước kia.
Mà bên dưới, là một lão giả râu tóc bạc trắng, không có gì bất ngờ, đối phương hẳn là người đứng đầu Hổ Đầu thành, có thể gọi là Huyện lệnh, đương nhiên, ngoại thường thường thích gọi hắn là Thành chủ.
Hiển nhiên, vị Chiêu Thảo sứ đại nhân này, cấp bậc vượt qua Huyện lệnh.
Chiêu Thảo sứ nhìn qua thư cùng ủy dụ, sau đó nói với Trịnh Phàm:
- Báo cáo lại tình hình chiến sự đi.
Sau đó Trịnh Phàm tự thuật lại, trừ bỏ chuyện bọn hắn sớm biết việc này, còn lại cơ bản nói lại y nguyên, còn công lao, là hắn may mắn giết Thủ lĩnh Sa Thác bộ lạc.
Nói xong một hồi, Chiêu Thảo sứ gật gật đầu:
- Trịnh giáo úy, sau này ngươi thuộc phạm vi quản lý của ta, bản quan hy vọng ngươi có thể làm tốt công việc, không phụ kỳ vọng của Thánh thượng, không phụ chỉ dẫn của Trấn Bắc hầu phủ, không phụ kỳ vọng của bản quan.
Một câu khách sáo, Trịnh Phàm gật đầu lại.
- Được rồi, Trịnh giáo úy đã mệt nhỏ, về trước nghỉ ngơi đi, chờ một tuần sau, ngươi có thể tới nha môn báo danh.
Trịnh Phàm đáp một tiếng, xoay người xin lui.
Chờ Trịnh Phàm rời khỏi đại sảnh.
Huyện lệnh có chút sầu lo nhìn Chiêu Thảo sứ, chắp tay nói:
- Đại nhân, Trấn Bắc hầu phủ làm vậy là có ý gì?
- Ý gì? Chỉ là tiện tay đuổi một tên ăn mày thôi, ai bắt người ta số may, làm dân phu lại có thể tự tay giết Thủ lĩnh địch?
- Vậy… chúng ta?
- Chúng ta không cần làm gì cả, cứ vậy nhìn thôi, trước mắt, bản thân Trấn Bắc hầu đã ở kinh thành, có người nói, tất cả sự vụ Trấn Bắc phủ, đều do trưởng nữ nhà Trấn Bắc hầu phụ trách.
- Đại nhân, ý ngài là, mọi chuyện này đều do nữ nhân kia khởi sướng?
- Là ngươi nói, ta không nói. Ha ha, nói chung, quan hệ giữa triều đình cùng Trấn Bắc hầu phủ khá vi diệu, chúng ta, tốt nhất là yên lặng xem kỳ biến.
- Còn lương thảo quân giới…
- Ngươi quản làm gì? Nàng ném củ khoai sượng lại đây, vì sao ta phải dùng bánh bao để tiếp? Muốn làm gì thì làm, trước khi chuyện ở kinh thành có định cục, chúng ta không cần làm gì cả, lấy bất biến ứng vạn biến.
- Đại nhân anh minh!
- Trịnh Phàm, Trịnh gia, là gia đình giàu có trong Hổ Đầu thành các ngươi sao?
- Cái này cũng không hẳn, là chỉ là người mới nhập tịch nửa năm trước thôi, mở một khách sạn, rượu của nhà họ không tệ.
- Vậy sao, được rồi, tới đây thôi, nếu đã đánh xong, lại là đánh thắng, mai cũng nên gỡ bỏ lệnh cấm, làm trễ nải lâu rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]