Chương trước
Chương sau
- Chủ thượng, có thể nhắm mắt lại một chút.

- Được!

Trịnh Phàm nhắm hai mắt lại, cảm nhận bàn tay Tứ Nương không ngừng “Bóp nặn” mặt hắn.

Đang hóa trang?

Hoặc là… dịch dung?

Khoảng mười phút sau, Tứ Nương bóp bóp bả vai Trịnh Phàm mấy cái, nói:

- Chủ thượng, có thể mở mắt được rồi.

Trịnh Phàm mở mắt, nhìn thấy hình ảnh trong gương đồng, thế mà lại giống tên hộ vệ kia tới bảy phần.

- Chủ thượng, ngài lột quần áo tên kia mặc vào, nô gia còn cần chuẩn bị một chút.

Mặc đồ của người chết là chuyện kiêng kỵ, nhưng giờ người thì cũng đã giết, chuyện kiêng kỵ hay không đã không còn đáng kể.

Trịnh Phàm ngoan ngoãn gật đầu, đẩy cửa bước ra, đã thấy sàn nhà đã được Lương Trình lau dọng, bên cạnh còn có một chậu nước, bên trong là thứ vừa chảy ra từ trong bụng A Minh, nếu làm sạch một chút, có thể làm một… nồi lẩu.

Mà bản thân A Minh, lại đang được đặt trong một cái bồn tắm, chỉ lộ ra cái đầu.

Lương Trình đưa tay chỉ sang góc, nơi đó đã có quần áo tên hộ vệ kia:

- Trên đó có chút vết máu, chủ thượng tìm mấy dải lụa che đi một chút.

- Được.

Cũng không cầu kỳ, Trịnh Phàm trực tiếp thay quần áo.

Chờ hắn thay xong, Tứ Nương đã từ trong buồng bước ra, nhưng dù là Trịnh Phàm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn sợ hết hồn.

Người đi ra đâu phải Tứ Nương, rõ ràng là tên công tử ca kia.

Kỹ thuật dịch dung bực này, thực sự đạt tới mức đăng phong tạo cực, dùng trên người người khác thì còn có thể có tì vết, nhưng làm trên người chính bản thân nàng, lại hoàn toàn thành thạo điêu luyện.

Tứ Nương cầm một dải lụa trắng đi tới trước mặt Trịnh Phàm, giúp Trịnh Phàm chỉnh tóc cùng che vết máu trên quần áo.

Lúc này, Trịnh Phàm không nhịn được mà cảm khái:

- Quá giống!

Tứ Nương nở nụ cười, có chút kiêu ngạo:

- Chủ thượng, thuật dịch dung của nô gia, từng xưng là đệ nhị tà thuật đông phương a.

- Số một là gì?

- PhotoShop.

Trịnh Phàm: “…”

- Được rồi!

Tứ Nương cầm thanh kiếm bên cạnh, đưa nó trở lại bao, sau đó đưa Trịnh Phàm:

- Chủ thượng, chúng ta xuống đi.

Đây vốn là quy trình theo kế hoạch, nếu ngươi đã tới khách sạn, đương nhiên sẽ phải rời đi, bỏ khách sạn khỏi diện tình nghi.

Trịnh Phàm học theo tư thế tên hộ vệ, ôm trường kiếm trong ngược, bước sau Tứ Nương xuống lầu.

Thời gian này, trong khách sạn không quá náo nhiệt, nhưng cũng có bốn năm bàn đang ngồi uống rượu.

Nhìn thấy hai người bước xuống, một người không nhịn được mà đưa tay vỗ bàn:

- Yo, không phải một đêm điên loan đảo phượng sao, giờ mới được bao lâu chứ, đã xong rồi?

- Ha ha ha, đúng đấy, lão bản nương kia đang tuổi lang hổ, xem ra là muốn tránh đi, sợ bản thân bị hút khô đây.

- Đáng tiếc, đáng tiếc, hôm nay lão tử không mang đủ bạc, nếu không để lão tử tới, nhất định có thể khiến bà nương kia cầu xin tha thứ, sau đó tuyệt sẽ không bỏ lão tử.

Tứ Nương nghe vậy, lộ vẻ xấu hổ, không nhịn được nhìn bốn phía, quát lớn:

- Thô bỉ!

Tiếng chửi rất gượng ép. Gương mặt đỏ lên như bị nắm bím tóc.

Biểu lộ chi tiết, thực sự đạt tới mức cực hạn.

Trịnh Phàm tiếp tục không chút cảm xúc bước theo Tứ Nương, hắn không biết diễn như Tứ Nương, nên cũng không dám lên tiếng.

Hình tượng “Công tử ca” xấu hổ, lại khiến đám khách khứa cười vang, ô ngôn uế ngữ càng không chút kiêng nể đập tới.

Công tử ca bước vội, nhanh chóng rời khách sạn, tựa như không muốn ở đây thêm một chút nào nữa.

Vừa rời khách sạn, đã thấy người mù Bắc từ bên ngoài trở về.

Một tay cầm điểm tâm, một tay cầm không ít các tấm lụa tốt.

Có thể nghĩ được, người mù Bắc “Hầu hạ” vị phu nhân kia rất tốt, không những giữ lại tới đêm khuya, còn tặng không ít lễ.

Hai bên gặp nhau trước cửa, khẽ gật nhẹ tới mức không thể nhận ra, nhưng người nào làm việc đó.

Trịnh Phàm đi sau Tứ Nương, cất bước trên đường phố.

Nói thật, đây là lần đầu Trịnh Phàm đi xa như vậy, phải biết, lúc trước hắn mới chỉ tới chỗ người mù đoán mệnh trước cửa là xa nhất.

Đi chừng mười lăm phút, Tứ Nương lắc mình bước vào trong một con hẻm, Trịnh Phàm cũng đồng thời vào theo.

Con hẻm này tựa như hẻm phố cổ, nhà nhà dày đặc kề sát nhau.

Tứ Nương lấy chìa khóa, mở một cánh cửa, ra hiệu cho Trịnh Phàm bước theo.

- Chủ thượng, đây là một cứ điểm khác của chúng ta ở trong thành, hiện chúng ta thay đồ, sau đó lại trở lại, quần áo này để ta xử lý.

- Được.



- Nói như vậy, kém chút là có chuyện ngoài ý muốn rồi?

Người mù Bắc ngồi cạnh bồn tắm, cầm một quả quýt trong tay, vừa bóc vừa hỏi.

- Coi như thế đi, chúng ta có chút đáng giá thấp thế giới này.

A Minh ngồi trong bồn tắm, bình tĩnh nói.

- Hừm, là sai lầm của ta.

Người mù Bắc khẳng khái thừa nhận sai lầm trong sắp xếp của bản thân.

- Là sai của ngươi, nhưng không sao, bởi ta cảm thấy, chỉ có thế giới như thế, mới có thể khiến chúng ta cảm thấy hưng phấn.

Đưa một múi quýt vào trong miệng, người mù Bắc khẽ gật, sau đó đưa A Minh một múi.

- Nếu ta ăn, nó sẽ lộ ra.

A Minh nói.

- Ta muốn xem.

A Minh không mở miệng.

Lương Trình còn đang lau sàn, làm công tác khắc phục hậu quả.

Người mù Bắc như có điều suy nghĩ:

- Người của chúng ta, vẫn chưa đủ… mà, chút nữa còn cần lấy tro bếp lên đây dải một lần, ở đây chưa hết mùi máu tanh đâu.

Lương Trình gật gù, ra hiệu hiểu rõ.

- Cũng may, hữu kinh vô hiểm, giờ chờ Tiết Tam trộm đồ trở lại, có điều, ta vẫn cảm thấy, thứ hữu dụng thực sự, là con cá lớn các ngươi bắt được, đêm nay bận rộn một hồi, nhất định thu được tin tức hữu dụng, coi như là bước đầu thành công đi.

Các ngươi tiếp tục làm việc, ta tới thẩm vấn tên công tử ca kia.

- Hay là, chờ chủ thượng trở về thẩm vấn đi.

A Minh nói.

- Ta cảm thấy, chủ thượng sẽ không làm chuyện này, lúc đó dù sao cũng sẽ giao cho ta.

- Nhưng vẫn nên tuân thủ quy trình.

A Minh nhắc nhở.

“Hít…”

Người mù Bắc có chút ngoài ý muốn, hít một ngụm khí dài, quay đầu nhìn A Minh trong bồn tắm, khóe miệng nở nụ cười:

- Đây là nguyên nhân ngươi khôi phục thực lực sao?

- Cái gì?

- Nói là cùng giả bộ, thế mà ngươi lại lén lút xuất đầu.



Thay quần áo, rửa rửa thứ dính dính trên mặt, Trịnh Phàm cùng Phong Tứ Nương trở lại khách sạn.

Vào khách sạn bằng cửa sau, vừa bước tới trong sân, đã thấy người mù Bắc đã đứng chờ ở đó, bên cạnh là người lùn Tiết Tam, hẳn là hắn mới trộm đồ trở về.

Người mù Bắc trịnh trọng nói với Trịnh Phàm:

- Chủ thượng, tên công tử ca kia, mời ngài đi thẩm vấn!

Tiết Tam ở bên bổ sung:

- Chủ thượng, tên kia cũng không phải xương cứng gì, nếu muốn lấy tin, Tam nhi ta có mấy biện pháp.

Tựa như đã lâu không dằn vặt người, có vẻ Tiết Tam không đợi được nữa.

- Ách… vẫn là đề ngươi đi thẩm vấn đi, ta chờ kết quả là được.

Trịnh Phàm nhún nhường nói.

Hắn thực sự không có kinh nghiệm về mặt này, hơn nữa chuyện đêm nay đã đủ nhiều, thời gian có hạn, dù hắn có muốn học, cũng không nóng lòng nhất thời.

Như đã đoán trước, người mù Bắc cung kính khom lưng đáp một tiếng:

- Vậy chờ thuộc hạ thu thập được tin tức, lại báo cáo với chủ thượng.

- Hừm, khổ cực ngươi rồi.

- Chủ thượng khách khí, đây là việc thuộc hạ phải làm.

Tiếp đó, người mù Bắc nhìn về phía Tứ Nương:

- Tứ Nương hỗ trợ sao chép văn kiện mà Tiết Tam mang về.

Phong Tứ Nương gật gù:

- Ta biết.

Người mù Bắc xoay người rời đi, Tiết Tam bước theo sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.