"Ngươi về rồi..."
Lam Vong Cơ đi vào trong khách điếm, Ôn Chiêu đang đứng cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn hắn, cười nói.
Mặc dù đang cười, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhìn ra, người này không vui.
"A Chiêu, không cần khó chịu..." Lam Vong Cơ làm ra một hành động mà hắn không thể làm, hắn từ sau lưng chậm rãi ôm lấy Ôn Chiêu, đôi tay dịu dàng xoa nhẹ đuôi mắt của thiếu niên.
Hắn không biết vì sao Ôn Chiêu sẽ có loại tâm tình này, tự trách cùng thương xót...
Mới vài ngày ngắn ngủi, hai người cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, không khí xung quanh hai người biến đổi từ không biết tại sao bị trói đến cùng nhau thành có chút kiều diễm không thể hiểu.
"Lam Trạm, ngươi biết không..." Ôn Chiêu thả lỏng mặc cho Lam Vong Cơ ôm lấy mình, hắn muốn nói, nhưng lời nói đến bên môi lại bị hắn nuốt ngược về, có chút cứng nhắc chuyển đề tài, "Cô Tô Lam thị đang tìm ngươi."
"Ta biết." Lam Vong Cơ chậm rãi đáp, sớm muộn gì hắn cũng phải về, hơn nữa chuyện Cô Tô Lam thị tìm hắn là chuyện đương nhiên. Bất quá hắn không ngờ khả năng tình báo của Ôn Chiêu mạnh như vậy, giống như tất cả mọi thứ đều không trốn được ánh mắt của hắn.
"Tại sao không về?" Ôn Chiêu hỏi, hắn thực sự không biết, vì sao Lam Vong Cơ lại ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.
Vì sao? Lam Vong Cơ tự hỏi mình.
Bởi vì người đang đứng trước mặt mình, hay vì cái gì khác?
Đột nhiên, Ôn Chiêu cười, ngón tay thon dài chỉ Tùy Tiện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-kieu-duong-bat-truy/219766/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.