Toàn thân cao thấp trên dưới của thiếu niên này có chút bất thường, Lam Vong Cơ thở dài, hắn ngồi xuống đối mặt với Ôn Chiêu.
"Ngụy Anh, một năm qua, ngươi ở đâu?" Hắn hỏi.
"Không thể cho ngươi biết!" Vẻ mặt của thiếu niên lập tức lạnh xuống, phải ha, hắn đã quên mất, người này là Lam Nhị công tử của Cô Tô Lam thị, mà hắn, là Ôn Thiếu tông chủ của Kì Sơn Ôn thị.
"Ta không phải Ngụy Anh, ta mặc kệ chuyện trước đây ta có phải là hắn không, hiện tại ta không phải là hắn. À quên, ta tên là Chiêu, "Chiêu" trong "Chiêu Dương"." Ôn Chiêu cường điệu một chút nói.
"Ừ!" Lam Vong Cơ có chút sửng sốt, đáp, "Có phải, trí nhớ của ngươi bị tổn hại không?"
"Đúng là ta quên mất nhiều thứ, những gì ta có thể nhớ được chỉ có chuyện của mấy ngày gần đây." Ôn Chiêu trả lời, không có ý che giấu.
Mất trí nhớ? Lam Vong Cơ sững người.
Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn tìm đáp án, nhưng bị một câu quên rồi của người trước mắt này làm á khẩu không hỏi được.
"Ngươi, bắt ta đến đây làm gì?"
"Đi du lịch nha..." Nói tới đây, Ôn Chiêu có chút buồn bã, "Đi xem bộ mặt chân thực của thế giới này..."
Bộ mặt chân thực của thế giới?
"Bỏ đi! Chúng ta ra ngoài trước, dù sao đây là chỗ nào ta cũng không biết." Lam Vong Cơ nắm tay Ôn Chiêu, kéo hắn ra ngoài động xem xét tình huống.
"Khoan!" Ôn Chiêu đứng tại chỗ nhìn Lam Vong Cơ ba giây, đột nhiên vươn tay tới trán của Lam Vong Cơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-kieu-duong-bat-truy/219765/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.