Áo ngoài khoác hờ trên người, có thể thấy được nửa đoạn vải trắng băng bó miệng vết thương lộ ra giữa hai vạt cổ áo lỏng lẻo.
Có lẽ bởi vì trên người có thương tích, Lam Vong Cơ ăn mặc cũng không được cẩn thận tỉ mỉ như ngày thường.
Ánh sáng ấm áp của ngọn nến đang lay động mơn trớn gò má y, làm khuôn mặt băng điêu ngọc trác lại càng thêm tuấn mỹ gấp vạn lần, thế nhưng vài phần tái nhợt cũng theo đó mà lộ rõ hơn. Mạt ngạch vẫn còn buộc giữa trán, chẳng qua là đã tháo phát quan xuống, tóc đen buông lơi phủ lên áo ngoài, làm tăng thêm vài phần nhu hòa trong vẻ thanh lãnh vốn có.
Tính ra thì cũng đã sắp đến giờ Hợi, đoán chừng là Lam Vong Cơ đang chuẩn bị đi ngủ, Ngụy Vô Tiện đặt thuốc lên bàn, hỏi:
"Quấy rầy ngươi nghỉ ngơi sao?"
Trước khi bước vào doanh trướng, Ngụy Vô Tiện đã cố ý thu bớt mùi lại, để đề phòng tin hương Càn nguyên của bản thân và tin hương Càn nguyên của Lam Vong Cơ nổi lên xung đột, giờ phút này giọng điệu nói chuyện cũng thản nhiên ôn hòa hơn ngày thường không ít.
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Vẫn chưa."
"Vậy là tốt rồi." Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn chén thuốc, rồi lại không nhịn được đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ: "Ta thấy tiểu tử mang thuốc đến có vẻ là sợ gặp ngươi, cho nên ta giúp nó mang thuốc lại đây."
Lam Vong Cơ gật đầu một cái:
"Đa tạ."
"Cảm ơn ta làm cái gì, là ta nên cảm ơn ngươi đã đỡ giúp ta mấy mũi ám khí kia." Ánh mắt cố ý lại như vô tình dừng ở vết thương bên vai trái của Lam Vong Cơ, trong lòng bỗng dưng có chút áy náy, Ngụy Vô Tiện nói: "Miệng vết thương ổn chưa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Cũng không đáng lo ngại."
Ngụy Vô Tiện giống như là thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói:
"Vậy là tốt rồi. Thôi ngươi uống thuốc trước đi đã, để lâu nguội mất."
Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, bưng chén thuốc lên, mặt không đổi sắc mà uống cạn. Nhìn thấy y đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái uống hết chén thuốc, trong lòng Ngụy Vô Tiện lại kính nể y thêm vài phần. Bát thuốc kia chỉ ngửi thôi cũng biết là đắng không chịu được, thế mà Lam Vong Cơ có thể mặt không đổi sắc mà uống hết, nếu đổi lại là Ngụy Vô Tiện thì chắc chắn là phải gào rống lên một trận hoặc là dứt khoát sợ đắng không uống nữa.
Ngụy Vô Tiện nhớ rõ năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ lôi hắn đến từ đường cùng nhau lĩnh phạt cũng là như vậy. Từ đầu đến cuối Ngụy Vô Tiện gào khóc thảm thiết, Lam Vong Cơ bị đánh nhiều hơn hắn năm mươi thước vẫn mặt không đổi sắc yên lặng như cũ. Nhớ đến chỗ này, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà nhoẻn miệng cười khẽ.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, giống như có chút khó hiểu, Ngụy Vô Tiện nói:
"Không có gì, chỉ là nhớ lại mấy chuyện ngày trước lúc còn đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nhà các ngươi thôi."
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì yên lặng buông mi, không nhìn hắn nữa.
Ngụy Vô Tiện như là đăm chiêu trong chốc lát, sau đó mới mở miệng:
"Lam Trạm này, bỗng nhiên ta nhớ đến một chuyện."
Cảm nhận được ánh mắt mang theo vài phần đánh giá quét lên người mình, Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện nhìn y chằm chằm:
"Chuyện năm đó ta lôi kéo ngươi ngã ra ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi phạt ta mà cũng tự phạt mình, ngươi còn nhớ rõ không?"
Bàn tay đang khoát lên đầu gối hơi hơi siết lại thành quyền, Lam Vong Cơ ừ một tiếng.
"Khi đó vì sao ngươi lại phải chịu nhiều hơn ta năm mươi thước nhỉ, hình như ta phạm nhiều gia quy hơn ngươi mà?" Ngụy Vô Tiện bắt đầu xòe tay đếm ngón để tính toán, nhưng lại giống như không đếm được bản thân mình đã vi phạm bao nhiêu điều, chỉ nói: "Ngươi hình như chỉ phạm vào mỗi một điều cấm đi lại ban đêm thôi mà, lại còn là bị ta hãm hại."
Lam Vong Cơ như là muốn trốn tránh ánh mắt của hắn, buông mi, nói:
"Ngươi là khách, không phải là người Lam thị, cho nên xử phạt cũng bớt phân nửa."
"Ồ, nhưng mà..."
Nhưng mà khi đó hình như bọn họ vẫn chưa giải trừ hôn ước, tốt xấu gì hắn cũng coi như là đạo lữ tương lai của Lam Vong Cơ đi. Nói như vậy có nghĩa là, người này ngay từ đầu đã không để hôn ước kia trong lòng, cũng không coi hắn là người nhà họ Lam. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện có chút không vui, chẳng qua là cũng không nói hết câu vừa rồi. Dù sao cũng là chuyện quá khứ, hôn ước đã sớm giải rồi, nói đi nói lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Lam Vong Cơ không hiểu vì sao hắn đang nói dở câu thì im bặt, Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, chỉ chỉ lọ sứ nhỏ bên cạnh chén thuốc, không chút dấu vết mà bỏ qua chủ đề ban nãy:
"Thuốc vừa rồi là thuốc ngươi cần uống, thuốc trong cái lọ này là thuốc bôi ngoài da phải không?"
Tầm nhìn lại dừng trên vai trái của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nói:
"Chắc là cũng đến giờ rồi, ta đổi thuốc giúp ngươi."
Lam Vong Cơ nói: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn y, có chút buồn cười:
"Không để ta giúp ngươi đổi, là muốn tìm người khác giúp ngươi đổi sao? Ngươi nhìn những tu sĩ kia xem ai cũng sợ ngươi sợ đến kinh khủng như vậy, ai dám lại đây giúp ngươi đổi thuốc chứ."
Lam Vong Cơ nói:
"Để ta tự..."
Ngụy Vô Tiện trực tiếp ngắt lời y:
"Bả vai của ngươi bị thương sao mà tự đổi được, cũng không nên cử động lung tung, để ta giúp ngươi."
Ngụy Vô Tiện bước lên phía trước một bước chuẩn bị đổi thuốc giúp hắn, Lam Vong Cơ lập tức lui về phía sau một bước. Ngụy Vô Tiện lại bước lên phía trước vài bước, Lam Vong Cơ cũng theo đó mà lui về phía sau vài bước. Ngụy Vô Tiện buồn cười, nói:
"Lam Trạm, ngươi trốn ta làm cái gì, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi."
Lam Vong Cơ lại tránh được bàn tay mà hắn vừa vươn tới, Ngụy Vô Tiện nhướng mày nói:
"Ngươi sợ cái gì? Chúng ta đều là Càn nguyên, hơn nữa ta cũng không phải là chưa từng thấy ngươi không mặc quần áo bao giờ. Ở suối nước lạnh này, trong động Huyền Vũ này, nên nhìn không nên nhìn thì cũng đã nhìn hết cả rồi, ngươi ngượng ngùng cái gì nữa chứ!"
Lam Vong Cơ chỉ nói:
"Không cần phiền ngươi, tự ta đổi được."
"Sao lại làm phiền chứ, vết thương này của ngươi là ngươi thay ta chịu, nếu không được giúp ngươi làm chút gì đó, thật sự ta sẽ rất áy náy." Ngụy Vô Tiện dừng lại, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Thật đấy."
Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ, ngồi xuống giường, cởi áo ngoài đang khoác trên người ra gấp chỉnh tề lại rồi để sang một bên, sau đó mới cởi một bên tay áo trung y ra, để lộ vết thương bên vai trái đã được tầng tầng lớp lớp vải trắng quấn quanh, băng bó cẩn thận. Có lẽ là vừa rồi tránh né Ngụy Vô Tiện động tác quá mạnh làm ảnh hưởng đến vết thương, màu máu tươi có chút chói mắt đã nhiễm đỏ mảnh vải trắng như tuyết. Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày, cảm giác áy náy đối với Lam Vong Cơ cùng lửa giận đối với kẻ đánh lén đồng thời bùng lên. Tuy rằng tên kia đã bị lệ quỷ dưới tay hắn cắn nát thành bột mịn, thế nhưng mối hận dưới đáy lòng vẫn khó mà hóa giải được, một loại cảm xúc căm phẫn khó mà gọi thành tên bắt đầu cuồn cuộn nổi lên trong cơ thể.
Bản năng Càn nguyên giúp Lam Vong Cơ phát hiện ra tin hương của Ngụy Vô Tiện có chút khác thường, trầm giọng gọi hắn:
"Ngụy Anh."
Hít sâu một hơi, Ngụy Vô Tiện cố gắng hết sức đè lửa giận trong cơ thể xuống, khẽ giật giật khóe môi rồi nhoẻn miệng cười với Lam Vong Cơ, bắt đầu đổi thuốc giúp y.
Tháo từng vòng từng vòng vải trắng trên vai y xuống, miệng vết thương dữ tợn lập tức đập vào mắt hắn. Vết thương này đã phá hủy thân thể vốn dĩ có thể gọi là hoàn mỹ trước mắt, cũng giống như là dùng đao khoét vào trái tim Ngụy Vô Tiện một vết thật sâu. Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, hầu kết lăn một vòng trên cần cổ, cuối cùng mới chậm rãi nói hai câu:
"Xin lỗi ngươi."
Vết thương này là vì hắn mà có.
"Cảm ơn ngươi."
Cảm ơn y đã bảo vệ hắn chu toàn.
Ngụy Vô Tiện chưa từng tiếc rẻ hai câu nói này, cho dù hắn là một người tự phụ đến mức nào, người khác đối tốt với hắn, hắn vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, mà những thứ hắn nợ người khác, hắn cũng chưa bao giờ quên.
Thế nhưng nghe thấy hai câu trên, Lam Vong Cơ bất giác siết chặt nắm tay, sau đó mới chậm rãi buông ra, cảm giác bất lực đến thê lương, tựa như đã dùng hết sức nhưng vẫn không thế níu giữ được những hạt cát đang trôi khỏi kẽ ngón tay.
Một lúc lâu sau, y mới chua chát đáp:
"Không cần."
Ngụy Vô Tiện không nghe được ý vị nặng nề trong câu nói kia của y, tập trung cầm lọ sứ đựng thuốc rắc thuốc bột lên miệng vết thương, cau mày thật chặt, như là có chút nén giận hỏi:
"Ngươi nói xem, ngươi làm gì mà phải lấy thân chắn giúp ta như vậy, không đau à?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện cũng sắp bị sức chịu đựng của Lam Vong Cơ chọc giận đến mức cười lạnh, sau có thể không đau chứ. Dưới tác dụng kích thích của thuốc bột, hắn rõ ràng thấy mi tâm của Lam Vong Cơ cau lại trong giây lát cùng vẻ đau đớn thoáng qua trên mặt y, tuy rằng tất cả đều bị Lam Vong Cơ đè nén xuống rất nhanh, chỉ chớp mắt đã bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra rồi.
Ngụy Vô Tiện giúp Lam Vong Cơ băng bó vết thương cẩn thận lại một lần nữa, thuận miệng nói:
"Lần tới nếu chuyện kiểu này lại xảy ra, ngươi không cần giúp ta chắn đâu, cứ để ta tự chịu cũng được."
"Dù sao thì từ trước đến nay cũng bị thương nhiều rồi, loại vết thương này cũng chẳng thấm vào đâu, ta cũng không sợ đau." Thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ bỗng nhiên lạnh hẳn xuống, chẳng hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại có chút chột dạ, vội vàng nói thêm: "Nhưng mà hôm nay cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, sau này chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa."
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn về phía hông hắn, chỉ thấy sáo chứ không thấy kiếm, hỏi:
"Tùy Tiện đâu rồi?"
Ngụy Vô Tiện khựng lại trong nháy mắt, theo phản xạ đặt tay lên Trần Tình đang giắt bên hông. Hắn biết vì sao Lam Vong Cơ lại hỏi cái này.
Thổi sáo ngự thi có một nhược điểm trí mạng đó là không thể cận chiến. Nếu như có Tùy Tiện trong tay, kẻ địch đương nhiên là không dễ dàng lại gần hắn, Ngụy Vô Tiện tự mình ngăn mấy mũi ám khí kia cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Sao hắn lại không rõ điểm này chứ, chẳng qua là...
Cố gắng đè những gợn sóng vừa nổi lên dưới đáy lòng xuống, Ngụy Vô Tiện rút sáo ra rồi xoay xoay giữa các ngón tay, ra vẻ ung dung, cười nói:
"Có nó là đủ rồi, để Tùy Tiện nghỉ ngơi thôi."
Lam Vong Cơ cũng không tán thành cách nói của hắn, trầm giọng nói:
"Kiếm đạo mới là chính thống, Quỷ đạo, tổn hại thân thể, tổn hại tâm tính."
Giống hệt như là bị chạm vào nghịch lân, tin hương Càn nguyên bị đè nén trong cơ thể nãy giờ bắt đầu cuồn cuộn phóng ra, một ngọn lửa giận bùng lên từ đáy lòng, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên lớn tiếng quát:
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ bị mùi rượu bùng nổ trong thân thể Ngụy Vô Tiện làm chấn động một chút, miệng vết thương cũng vì thế mà nhói đau, y không khỏi nhíu mày.
"Xin lỗi ngươi." Ngụy Vô Tiện nắm chặt Trần Tình đến mức các khớp ngón tay kêu lên "răng rắc", cố gắng bình ổn tin hương của mình xuống, giây lát sau mới nói: "Lam Trạm, hôm nay ta không muốn cãi nhau với ngươi."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ, nói:
"Nếu như ta không dùng Quỷ đạo, chỉ dùng một cây kiếm, Lam Trạm, ngươi cảm thấy chiến trường Giang Lăng có thể tiếp tục chống đỡ sao?"
Lam Vong Cơ im lặng không đáp.
"Xem ra hôm nay là ta sai rồi, đúng thật là không nên tới quấy rầy ngươi. Sắp đến giờ Hợi rồi, ngươi nghỉ ngơi đi."
Ngụy Vô Tiện muốn xoay người rời đi, không biết có phải vì hôm nay trên chiến trường hắn tiêu hao sức lực quá lớn, vừa rồi áp chế tin hương đã làm cạn kiệt chút tinh lực cuối cùng của hắn hay không. Ngay sau khi vừa xoay người lại, thân hình của hắn thoáng lung lay.
Lam Vong Cơ phát hiện ra hắn không ổn, vội vàng đứng dậy muốn đỡ hắn. Thế nhưng y còn chưa kịp chạm vào tay Ngụy Vô Tiện thì đã bị hắn vô thức gạt một phát đẩy ra rồi tự mình đứng vững lại, đồng thời quát lên:
"Cách ta xa một chút!!!"
Ngay lúc tiếng quát bén nhọn vang lên, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng không áp chế được tin hương của mình nữa, mùi rượu nồng nặc lập tức nổ tung, bùng lên trong doanh trướng.
Khoảnh khắc bị tin hương Càn nguyên của một người khác vây quanh, ngay cả khi năng lực kiềm chế của Lam Vong Cơ có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không cách nào ngăn chặn bản năng cường thế của Càn nguyên, mùi đàn hương thanh lãnh cũng tràn lan trong mùi rượu, bắt đầu có xu thế áp đảo ngược lại.
Nỗi niềm lo lắng cất chứa đã lâu cùng ham muốn kiểm soát bẩm sinh của Càn nguyên xung đột với nhau trong cơ thể Lam Vong Cơ, y theo bản năng nhanh chóng túm chặt lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện, muốn bắt mạch giúp hắn. Phản xạ đầu tiên của Ngụy Vô Tiện là rút tay ra, nhưng mà Lam Vong Cơ dùng sức quá lớn, hắn giãy giụa cũng không thoát được.
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy, Lam Vong Cơ không thả, Ngụy Vô Tiện lại liều chết phản kháng, cho nên vừa không có cách nào bắt mạch như bình thường lại càng không thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nhau. Trời sinh Càn nguyên đã có ham muốn khống chế cùng chèn ép kẻ khác, hai người tranh giành đối đầu với nhau, nhất định sẽ đánh đến mức ngươi chết ta sống, tận đến khi một người chiếm được thế thượng phong và bên còn lại chấp nhận bại trận thì mới có thể dừng lại.
Nhưng lúc này đây, cả hai người đều là một Càn nguyên cực kỳ mạnh mẽ kiên cường, đối đầu vô cùng gay gắt, ai cũng không bằng lòng dễ dàng nhượng bộ đối phương.
Trong mắt Ngụy Vô Tiện bắt đầu nổi lên từng sợi từng sợi tơ máu, nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Lam Vong Cơ, gằn một chữ lại một chữ:
"Lam Vong Cơ, buông tay!"
Lam Vong Cơ vẫn nắm chặt lấy cổ tay hắn như cũ.
Mùi đàn hương lạnh lẽo cùng mùi rượu nồng nặc không ngừng đâm thẳng nhau trong doanh trướng nhỏ hẹp, không ai chịu nhường ai, ai cũng không muốn dễ dàng rơi xuống thế hạ phong. Hai luồn tin hương va chạm với nhau tóe lửa, cuộc chiến giữa hai Càn nguyên càng lúc càng thêm căng thẳng. Sự nhẫn nại của Ngụy Vô Tiện giống như đã bị bào mòn sạch, hắn đưa ra tối hậu thư với Lam Vong Cơ:
"Không thả phải không?"
Thấy Lam Vong Cơ vẫn không có động tĩnh gì, không thèm nhượng bộ, khóe miệng Ngụy Vô Tiện nhếch lên thành một mạt ý cười không hề có chút kiêng nể gì. Hắn nương theo lực đạo của bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình, đẩy mạnh đối phương ngã xuống giường, sau đó cắn thật mạnh lên vai phải của y.