Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc hắn vừa cắn xuống, mùi đàn hương thanh lãnh bỗng nhiên nổ tung giữa hương rượu nồng đậm.
Tin hương từ hơi thở dần dần bị đối phương chiếm đoạt, dưới sự thúc giục từ bản năng của một Càn nguyên, Ngụy Vô Tiện càng cắn mạnh hơn, phần đầu vai áo trắng như tuyết của Lam Vong Cơ bị hắn cắn thành nếp nhăn.
Hai luồng tin hương Càn nguyên cường thế sẽ bài xích lẫn nhau, tùy tiện va chạm ở khắp mọi nơi trong doanh trướng. Lửa giận dưới đáy lòng Ngụy Vô Tiện càng cháy càng lớn, thế nhưng người bị hắn cắn ngoại trừ việc không thể khống chế được mà phóng ra tin hương chống đỡ, nhịp thở dần trở nên nặng nề, thì đến một tiếng than nhẹ cũng không phát ra, chỉ im lặng nhận lấy toàn bộ sự bất mãn mà hắn trút lên.
Người này, sẽ không biết đau thật sao?
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy có chút nhạt nhẽo buồn tẻ, thả lỏng khớp hàm, không cắn nữa. Hắn chống hai tay ở hai bên cạnh đầu Lam Vong Cơ rồi nhấc người lên, lúc này mới phát hiện ra thần sắc trong ánh mắt của đối phương có chút đáng sợ. Đôi mắt đó vốn có màu cực nhạt như ngọc lưu ly, thế nhưng bên trong lại giống như đang bùng cháy lên một ngọn lửa có thể cắn nuốt hắn bất kỳ lúc nào. Ngụy Vô Tiện không hề sợ hãi, ngược lại gặp được đối thủ có thực lực ngang tầm làm trong lòng hắn bùng lên một cỗ hưng phấn không tên, hắn nở một nụ cười nhạt nhẽo, giọng nói biếng nhác, còn mang theo cả một chút hương vị khiêu khích:
"Làm gì mà nhìn ta như vậy, ta bảo ngươi buông tay thì ngươi không chịu buông, ta chỉ có thể cắn ngươi thôi."
Lam Vong Cơ vẫn im lặng như cũ, không nói gì dù chỉ là một chữ, dùng hết toàn bộ sức lực để khống chế tin hương Càn nguyên đang ùn ùn dâng lên trong cơ thể.
Hôm nay sau khi bị thương, vì để ép độc tố của ám khí đã tiêu tốn phần lớn linh lực, cho nên tin hương lưu chuyển trong cơ thể đã có chút hỗn loạn. Y biết vừa rồi Ngụy Vô Tiện kích phát tin hương đã có xu hướng không khống chế được, nếu như y lại cũng bạo phát thì sợ là sẽ làm đối phương bị thương.
Đó là Ngụy Anh, sao y có thể làm tổn thương hắn được chứ!
Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn hoàn toàn không phát hiện ra tâm tư của Lam Vong Cơ, nhìn thấy y sau khi bị cắn vẫn có thể duy trì dáng vẻ bình tĩnh hệt như chưa có chuyện gì xảy ra, chẳng hiểu sao trong lòng thấy không vui, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Chẳng phải là ngươi không biết đau sao? Hơn nữa lúc ở trong động của cái con rùa thối kia không phải là ngươi cũng từng cắn ta rồi à? Ta cắn ngươi lại một phát thì đã làm sao?"
Lam Vong Cơ yên lặng nhìn Ngụy Vô Tiện, đáy mắt hiện lên từng đường tơ máu.
Thấy y trước sau vẫn không có phản ứng gì, Ngụy Vô Tiện vừa buồn phiền lại vừa nóng nảy, nhìn chằm chằm cần cổ trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, tiếp tục cắn xuống. Hai mắt của Lam Vong Cơ lập tức mở lớn, hành động này của hắn cũng đã hoàn toàn cắn đứt sợi dây đang kéo căng đến cực hạn trong lòng y.
Tin hương của Càn nguyên trời sinh đã tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng khống chế không ngừng quay cuồng trong cơ thể, tích lũy đến cực hạn, cuối cùng cũng đập tan thành lũy mang tên lý trí trong đầu y, ùn ùn phun trào ra ngoài. Chỉ sau nháy mắt, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện dường như cũng cảm nhận được một loại tin hương Càn nguyên không phải của bản thân, toàn bộ thế giới của hắn bị mùi đàn hương che trời lấp đất kia chiếm trọn. Trong lúc trời đất quay cuồng, hắn bị Lam Vong Cơ xoay người đè xuống giường.
Máu tươi chảy ra từ miệng vết thương nhiễm đỏ mảnh vải băng bó màu trắng, nhưng Lam Vong Cơ giống như đã không còn cảm nhận được bất kỳ chút đau đớn nào nữa. Y học theo động tác của Ngụy Vô Tiện, cúi đầu cắn lên cổ hắn. Ngụy Vô Tiện bị đau đến mức kêu to, tính cách không chịu thua ai bao giờ nổi lên, túm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ kéo xuống rồi cắn vào bên vai trần bên phải của y. Chỗ mà hắn cắn lần đầu mặc dù cách một hai lớp quần áo, nhưng mà lúc cắn hắn cũng dùng sức cắn thật mạnh, cho nên bên trên làn da trắng nõn vẫn lưu lại một vòng dấu răng rõ ràng như thường, phần bao quanh sưng đỏ, như một vệt máu nổi bật mê người. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, không hề do dự một lần nữa há miệng cắn sâu vào chỗ đó, làm dấu răng kia trở nên rõ ràng hơn.
Hai Càn nguyên đều không chịu yếu thế mà cắn xé đối phương hệt như dã thú, quần áo cũng lôi kéo lộn xộn hết cả. Bị Lam Vong Cơ cắn loạn một lúc lâu, tin hương cùng thân thể đồng thời bị một Càn nguyên khác áp chế, Ngụy Vô Tiện cũng là Càn nguyên nhưng dần dần cảm thấy khó chịu, theo phản xạ vung tay đẩy mạnh bả vai của Lam Vong Cơ, muốn đẩy Càn nguyên đang áp chế mình sang một bên. Hắn đẩy lung tung, lại nhấn đúng vào miệng vết thương vừa mới đổi thuốc của Lam Vong Cơ. Chỉ nghe thấy Lam Vong Cơ khẽ rên lên, vài tiếng thở dốc nguy hiểm lộ ra giữa nhịp hô hấp nặng nề. Ngụy Vô Tiện lập tức tỉnh táo hơn vài phần, đôi mắt vốn tràn ngập lửa giận hiện lên một tia lo lắng, muốn nhanh chóng kiểm tra miệng vết thương của Lam Vong Cơ. Lúc chuẩn bị ngồi dậy, mới phát hiện ra hạ thân của hai người đều đã nổi lên phản ứng từ khi nào rồi, thứ đồ cương cứng kia hiện tại đang đâm vào bụng dưới của bọn họ.
"Oạch..."
Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện có chút xấu hổ, ngay cả chuyện ban đầu định làm là đi kiểm tra miệng vết thương của y cũng quên sạch sẽ. Không phải là hắn chưa từng tự mình giải quyết qua nhu cầu sinh lý của bản thân, nhưng hắn không hiểu vì sao hai Càn nguyên trong lúc cắn xé đánh lộn với nhau, hai bên thế mà lại đồng thời nổi lên phản ứng, đã thế Càn nguyên còn là Lam Vong Cơ nữa. Lam Vong Cơ giống như cũng khôi phục được vài phần lý trí, điều chỉnh hơi thở rồi thu bớt tin hương của mình lại, khó khăn lắm mới dời được ánh mắt đang dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện đi chỗ khác, rũ mi nói:
"Xin lỗi."
Cảm giác xấu hổ chỉ lướt qua Ngụy Vô Tiện trong giây lát, hắn lập tức kéo Lam Vong Cơ đang chuẩn bị chống tay nhấc người lên khỏi người hắn, hỏi:
"Ngươi đứng lên làm gì?"
"Xin lỗi." Lam Vong Cơ giải thích thêm: "Ta đi ra ngoài."
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười:
"Đây là doanh trướng của ngươi, ngươi định đi đâu?"
Lam Vong Cơ: "..."
Nhìn thoáng qua mảnh vải trắng băng bó quanh vai trái của Lam Vong Cơ vì bị nhuốm máu mà dần chuyển sang màu đỏ, Ngụy Vô Tiện mới bỗng nhiên nhớ đến chuyện này, vội vàng hỏi:
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, lại chống tay nâng người dậy muốn rời đi, thế nhưng bị Ngụy Vô Tiện kéo lại lần nữa.
"Ngụy Anh!" Trong thanh âm trầm thấp mang ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch môi cười, nói:
"Nếu miệng vết thương của ngươi đã không việc gì, bên dưới của chúng ta lại đều thành như vậy rồi, giải quyết trước đã rồi nói sau."
Sắc mặt của Lam Vong Cơ bỗng nhiên có chút xấu hổ, Ngụy Vô Tiện không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi chưa tự làm bao giờ à?"
Nghĩ cẩn thận thì, Lam Vong Cơ là một người tự khống chế tốt như vậy, có khi thường ngày chưa từng làm qua chuyện này thật, vì thế Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Không sao, ngươi không hiểu thì ta dạy cho ngươi là được."
Vừa nói dứt lời thì bất thình lình luồn tay vào trong cạp quần của Lam Vong Cơ, cầm lấy vật kia rồi thử vuốt lên vuốt xuống một phen. Cả người Lam Vong Cơ dường như ngay lập tức cứng đờ lại, hô hấp cũng nặng nề thêm vài phần, theo bản năng muốn tránh né, lại bị Ngụy Vô Tiện dùng tay nắm chặt. Ngụy Vô Tiện thấy y còn muốn trốn, ý cười trên mặt càng sâu, nói:
"Đều là Càn nguyên cả, có cái gì đâu mà phải nghĩ nhiều. Ngươi không biết làm phải không, thế thì không cần động đậy, cứ giao cho ta là được."
Năm ngón tay bao trọn lấy vật cương cứng nóng bỏng của đối phương, vuốt lên vuốt xuống vài nhịp.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chỗ đó của Lam Vong Cơ đúng là quá lớn luôn, hắn dùng một bàn tay cũng khó mà ôm trọn, sau mấy lần vuốt lên vuốt xuống hình như lại còn to thêm một chút nữa. Hắn vừa định khen Lam Vong Cơ một câu thiên phú dị bẩm, bàn tay đang cầm lấy hạ thân của Lam Vong Cơ chơi đùa bỗng dưng bị ai kia bắt chặt, không thể không buông lỏng năm ngón tay. Thừa dịp hắn buông mấy ngón tay ra tạo thành một khoảng cách nhỏ, Lam Vong Cơ lôi ngay cái tay không an phận của hắn ra khỏi hạ thân. Y nâng tay còn lại lên cởi mạt ngạch xuống, nhanh chóng trói hai tay Ngụy Vô Tiện lại với nhau rồi thắt một cái nút. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lam Vong Cơ kéo hai tay lên quá đầu rồi ghim chặt xuống giường.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra mạt ngạch của Lam gia còn có tác dụng này sao?
Đang còn định thử giãy giụa vài cái, chỗ quan trọng nhất ở phần thân dưới đã bị một bàn tay nóng bỏng cầm gọn.
Tính khí nằm gọn trong lòng bàn tay xa lạ, cả người Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà co rúm lại, một tiếng Lam Trạm còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Lam Vong Cơ bất thình lình cúi đầu xuống che kín miệng. Ngụy Vô Tiện lập tức trợn tròn mắt, hàng mi đen dài còn vương lại ánh nước mông lung hiện lên rõ nét trước tầm nhìn của hắn. Cuối cùng hắn cũng ý thức được một việc, Lam Vong Cơ đây là đang từ từ khép hờ mắt lại, vô cùng nghiêm túc mà hôn hắn. Da đầu hắn run lên một trận, hắn và Lam Vong Cơ đều là Càn nguyên mà, cái người này sao tự dưng lại hôn hắn như vậy? Cùng lúc này, bàn tay đang nắm lấy hạ thân của hắn cũng bắt đầu cử động, cảm giác tê dại lập tức bùng nổ ở bụng dưới, rất nhanh đã khiến Ngụy Vô Tiện mất đi năng lực tự hỏi.
Vừa nãy hình như là hắn có nói với Lam Vong Cơ rằng cùng nhau giải quyết một chút, nhưng lúc này lại đổi thành một mình Lam Vong Cơ đang làm giúp hắn rồi. Hai tay hắn bị Lam Vong Cơ dùng một tay ghì chặt trên đỉnh đầu, miệng bị Lam Vong Cơ dùng nụ hôn che kín, chỗ mẫn cảm nhất dưới thân bị Lam Vong Cơ nắm gọn trong tay còn lại vuốt lên rồi lại vuốt xuống chơi đùa, toàn thân hắn lúc này đều thấm đẫm khí tức đàn hương cường thế kia. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện phát hiện ra, dục vọng khống chế của Càn nguyên đang đè trên người hắn mạnh mẽ đến mức đáng sợ, bản thân hắn từ đầu đến chân đều nằm trong sự khống chế của y. Rõ ràng chính hắn cũng là một Càn nguyên, vì sao trước mặt Lam Vong Cơ lại toàn quân tan rã như vậy nhỉ?
Bản năng mạnh mẽ trời sinh của một Càn nguyên làm hắn theo phản xạ dùng tin hương chống lại sự áp chế của đối phương, nhưng Lam Vong Cơ đã phát hiện ra ý đồ của hắn, cũng đồng thời phóng thích ra tin hương càng lúc càng cường thế hơn bao trọn lấy hắn. Mùi đàn hương thanh lãnh che trời lấp đất ùn ùn kéo đến, Ngụy Vô Tiện bị tin hương của đối phương vây kín tới mức một giọt nước cũng không lọt, dần dần chẳng còn chút sức lực nào mà dỡ tầng phòng bị cuối cùng của bản thân xuống. Trong nụ hôn ngây ngô vụng về của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện dường như bắt đầu không còn bài xích tin hương của y nữa. Mùi đàn hương dịu dàng quanh quẩn nơi chóp mũi kia, chẳng hiểu sao lại mang đến cho hắn một loại cảm giác an tâm trước nay chưa từng có.
Hắn vô thức mở khớp hàm ra, chủ động đón nhận nụ hôn của đối phương. Lam Vong Cơ dường như đã nhận được tín hiệu ngầm đồng ý này, đầu lưỡi ướt át bắt đầu tiến công thần tốc, tùy ý khuấy đảo rồi trêu đùa bên trong khoang miệng mềm mại ấm nóng, đồng thời cũng chuyển động tay nhanh hơn. Trước kia cũng không phải là Ngụy Vô Tiện chưa từng tự mình giải quyết bao giờ, nhưng lúc này bị năm ngón tay cùng lòng bàn tay của Lam Vong Cơ nắm gọn rồi vuốt ve lên xuống, hắn cảm thấy từ trước đến nay chưa từng thoải mái như vậy bao giờ. Hắn không kiềm chế được nữa mà thả lỏng thân thể hưởng thụ, muốn vòng tay lên ôm lấy vai Lam Vong Cơ, lúc này mới ý thức được rằng cả hai tay hắn còn đang bị Lam Vong Cơ dùng mạt ngạch trói chặt rồi ghì chặt trên đỉnh đầu, chỉ đành chủ động ưỡn hông đưa đẩy tính khí theo động tác tay lên xuống của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện không hiểu vì sao Lam Vong Cơ vuốt ve chơi đùa rõ ràng không được thành thạo là bao, lại có thể mang đến cho hắn sự sung sướng thỏa mãn trước nay chưa từng có. Lúc chất lỏng màu trắng đục đặc sệt nóng bỏng bắn ra giữa những ngón tay của Lam Vong Cơ thì cuối cùng y mới buông tha cho bờ môi cùng đôi tay hắn, chống tay nhấc người dậy khỏi người hắn. Cả người Ngụy Vô Tiện mềm nhũn nằm ở trên giường, đôi mắt hoa đào luôn cao ngạo sáng ngời giờ phút này có chút thất thần, ánh mắt tan rã mà nhìn chằm chằm đỉnh màn, há miếng thở dốc.
Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng lấy lại tinh thần, bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, muốn nhấc người dậy thì mới phát hiện ra tay vẫn còn bị trói.
"Lam Trạm, ngươi còn chưa giải quyết đâu, ngươi thả ta ra đi, ta làm giúp ngươi."
"Không cần."
"Sao lại có thể không cần được?" Ngụy Vô Tiện lập tức không vui, nói: "Ngươi giúp ta làm rồi, ta cũng phải giúp ngươi, có qua có lại mới được chứ!"
Thấy Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích gì, Ngụy Vô Tiện tiếp tục tiến dần từng bước một, nói:
"Ta giàu kinh nghiệm lắm đấy, ngươi yên tâm đi, đảm bảo là sẽ làm cho ngươi sung sướng thoải mái, trước hết ngươi thả ta ra đã."
Lam Vong Cơ nâng mắt lên nhìn hắn:
"Giàu kinh nghiệm?"
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, theo phản xạ đáp:
"Đúng vậy."
Ngày thường thỉnh thoảng hắn cũng tự mình giải quyết, hơn nữa xem cũng không ít Xuân cung đồ, nếu mà so sánh với động tác bừa bãi không hề có chút kỹ xảo nào của Lam Vong Cơ vừa rồi, chắc chắn là sẽ làm tốt hơn nhiều. Nhìn Lam Vong Cơ như vậy nhất định là thuộc kiểu người từ trước đến giờ chưa từng làm qua việc này, hắn còn muốn lấy cớ đó mà trêu ghẹo Lam Vong Cơ một hai câu, cho nên không phát hiện ra lúc nghe được câu trả lời quả quyết chắc chắn của mình, ánh mắt của đối phương bỗng nhiên lạnh hẳn xuống.
Hắn cười cười, đang còn định nói thêm vài câu nữa thì tin hương tràn ngập dục vọng chiếm hữu của Càn nguyên lại một lần nữa đánh úp đến. Lam Vong Cơ bất thình lình đè nghiến hắn xuống giường, hung hăng dùng chính môi y che kín cái miệng đang liến thoắng không ngừng của hắn lại.
______
Chương sau có H, trên wattpad cắt H, chỉ đăng trong nhóm facebook và trên wordpress ạ:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.