Bầu không khí mập mờ bỗng bị nháo như vậy đều bay sạch. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nằm trên boong thuyền. Tiện tay bẻ một đài sen, cầm trên tay, chợt nghĩ đến gì đó mà nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, thấy đối phương không có vẻ không vui như là ngầm cho phép, lá gan lại lớn lên, đưa tay bẻ không ngừng, đến khi chất đầy một phần ba đò mới thôi.
Đài sen chất đống trên đò, chỉ lột ra mà ăn, Ngụy Vô Tiện tiếp lòng tham không đáy mà kêu rên: “Aiz, cảnh đẹp như vậy, đồ nhắm đều có, nếu có thêm một vò rượu là tốt rồi.”
Lam Vong Cơ không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lấy từ trong khoang thuyền hai vỏ Thiên Tử tiếu đặt trước mặt hắn.
Ngụy Vô Tiện vô cùng vui vẻ, chồm tới hôn chụt lên mặt Lam Vong Cơ một cái: “Lam Trạm, ngươi thật tốt.”
Chính hắn không cảm thấy gì, nhưng hai tai Lam Vong Cơ lại đỏ ửng cả lên.
Ngụy Vô Tiện mở vò rượu, hương rượu thuần túy tản ra, hắn ngửa cổ uống một ngụm, đem vò rượu đưa cho Lam Vong Cơ.
“Lam Trạm, nếm thử đi.”
Lam Vong Cơ chần chờ chốc lát, nhận lấy vò rượu, nhắm mắt, hơi cau mày. Ở nơi Ngụy Vô Tiện đã uống mà chậm rãi uống một hớp, nhẹ mím môi, vừa mở mắt ra đã thấy lóng lánh ánh nước, mơ mơ màng màng.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm y, trong lòng bắt đầu thầm đếm, phát hiện lần này Lam Vong Cơ có chút tiến bộ, đếm đến mười mới buông vò rượu xuống, ngả nghiêng dựa vào thuyền, chậm rãi ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-van-linh-muoi-ba-nam/1204075/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.