Vào đêm, hai người lại trở về Thải Y trấn. Chiếc thuyền lá nhỏ trôi qua khóm sen đỏ tươi, đầy sao trên bầu trời đêm hóa thành từng đạo ảnh, soi sáng cả hồ sen, ánh trăng nhộn nhạo trong nước, ánh trăng sáng bạc quyến luyến bầu bạn ánh sao, đầy sao cùng vầng trăng kia xen lẫn chiếu sáng mặt nước, tỉ tỉ ánh sao, vô cùng lung linh, đẹp đến tận cùng. Ánh sao cùng trăng làm nền cho sen đỏ rực rỡ, hồ sen như được sương mù bao bọc, lá sen cùng hoa phảng phất như khoác lên một lớp lụa mỏng.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện sóng vai ngồi trên thuyền nhỏ, ở dưới mênh mông trời sao, ở hồ sen hương thơn thoang thoảng. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không tiếng nói cười, cũng không thấy vẻ lúng túng.
Ngụy Vô Tiện chợt đứng lên, Trần Tình nơi tay. Phút chốc, tiếng sáo thong thả vang lên, tĩnh mịch không linh. Theo tiếng sáo du dương,hàng trăm [1] thiên đăng không biết từ đâu bay lên. Thiên đăng toả sáng ấm áp, chiếu sáng một mảnh thủy vực, cả hồ sen như bao trùm trong tầng sáng nhu hòa. Thiên đăng càng bay cao, dần hóa thành từng điểm sáng nhỏ, tán lạc trong ánh sao. Tiếng sáo lượn lờ, là từ khúc mà hai người đều biết, trôi qua năm tháng dài dằng dặc, mười ba năm qua, vẫn như trước. [2] Khởi điệp oanh tán, phiêu linh lưu chuyển.
[1] đèn lòng bay lên trời ấy
[2] mình cũng ko hiểu câu này, chắc là ý dù thời gian trôi qua nhưng cũng không có gì đổi thay
Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-van-linh-muoi-ba-nam/1204074/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.