Lưu Dã lúc này còn không biết, hắn là duy nhất trong hơn 1000 thiếu niên ở đây, được đại lão "chăm sóc" đặc biệt....
- Hả? Thay đổi rồi?
Lưu Dã đường vẫn không ngừng lại.
Hắn tiến về phía trước thêm được nửa nén nhang, rốt cuộc bí cảnh cũng xuất hiện thay đổi!
Tình cảnh trước mắt không còn là âm u chật hẹp đường nữa, thay vào đó là một khung cảnh cực kỳ quen thuộc đối với hắn....
Đường đến trường học?
- Ta có hay không nhìn lầm? Đây không phải cao trung sao?
Lưu Dã nhíu mày lùi lại phía sau một bước, âm thầm giật mình.
Bởi vì khung cảnh trước mắt quá quen thuộc, quá chân thật. Làm cho Lưu Dã phần nhỏ ký ức xa xôi như lũ cuốn ùa về.
- Hả? Lưu Dã? Sao còn ở đây, nhanh vào không muộn học!
Ngay khi hắn giật mình đờ người lúc, thì từ đằng sau một tiếng gọi để Lưu Dã hoàn hồn lại.
- Mao tử?
Lưu Dã trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc thốt lên!
Bốp!
- Mẹ ngươi! Dám gọi tên cún cơm của ta? Muốn ăn đòn!
Tên này Mao tử thiếu niên mặt hiện hắc tuyến, nhất quyền thục thẳng vào vai Lưu Dã, tức giận văng tục.
- Thật Mao... Khụ! Vân Đình ngươi?.
Lưu Dã nhìn thấy Mao tử, hai mắt một hồng nắm chặt vai thiếu niên nói.
- Ngươi nay bị thần kinh a? Không phải ta thì là ai?
Thiếu niên trắng mắt nhìn hắn, sau đó đẩy Lưu Dã tiến về phía trước.
- Nhanh lên! Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-quai-nhan/2363216/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.