- À, là tiểu tử này sao?
Hầu tử đám thanh niên nhân nhìn lấy Lưu Dã, rồi lại nhìn về phía phụ nhân, ánh mắt mang theo khó hiểu.
- Ngọc Lan ngươi nói đùa đi? Không biết Vân Lĩnh chỗ sâu có bao nhiêu nguy hiểm sao? Còn để tiểu tử này theo bọn ta?
Một người bên trong đối với phụ nhân nói, tràn đầy trách móc ý tứ. Dù sao Diệp thôn nhân số cực kỳ ít ỏi, thiếu đi một người, thật sẽ phiền a!
Vả lại Lưu Dã thật sự còn quá nhỏ! Đây mới là vấn đề.
- Trương thúc không nên trách mẫu thân, là ta xin Ngài ấy đi theo các ngươi a.
Lưu Dã nghe vậy, vội vàng đi tiến lên cắt lời. Lũ trẻ bên cạnh không hiểu mấy chuyện này, thành ra đều nô đùa thành một đoàn, không quan tâm gì mấy Lưu Dã.
- Tiểu tử ngươi xin?
Tên kia Trương thúc nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng. Cái này thì dễ hiểu, Lưu Dã dù sao còn quá nhỏ, vậy nên chỉ nghĩ hắn không hiểu chuyện tiểu hài mà thôi, lời nói vô căn cứ, làm sao tin?
- Là ta xin a! Ta thật sự rất mạnh!
Lưu Dã thành thật gật đầu nói, bên cạnh phụ nhân đồng dạng ánh mắt tin tưởng. Để xung quanh người thấy được, đều nghĩ 2 mẹ con họ điên!
- Nhưng là...
Trương thúc vừa định nói chuyện, thì bên cạnh một thanh niên khác đã cắt ngang, dựt dựt áo hắn lôi về phía sau.
- Đi cũng được không sao, dù sao lần này đi đến chỉ là dò xét cùng đặt bẫy thời gian.
Thanh niên kia đối với Trương thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-quai-nhan/152631/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.