Lí Thư Bạch khi tỉnh lại, đau nhức trên người không hề thối lui, bất quá so lần đầu, đôi phần nhẹ nhàng hơn, nhưng, xương cốt vẫn như bị nghiền tan vô lực.
Lắc lắc đầu, cố bành to hai mắt, nhận thấy trần nhà rung rung không ngừng di động, dưới thân truyền tới cảm giác lắc lắc lư lư, tiếng bánh xe lộc cộc. Y chợt nhớ tới, Thượng Quan Thiên Trảm nói ngày hôm sau hồi phủ, chẳng lẽ đã khởi hành? Thế mình ngủ bao lâu a.
Liều mạng chống ngượng ngồi dậy, bất ngờ giọng nói ôn nhu vọng tới:「Đừng dậy, nghỉ đi, đi mã xa có vẻ khá vất vả, chờ hồi Cung thì tốt rồi.」
Này giọng nói thập phần quen thuộc, nhưng ôn thanh mật ngữ lại thập phần xa lạ. Còn kèm theo tiếng「 rầm 」, Lý Thư Bạch nghi hoặc nhìn qua, giật mình không biết tự bao giờ Thượng Quan Thiên Trảm đã ngồi ghé bên giường mỉm cười tướng vọng, ánh mắt di dời, Thanh Phong đáng thương té giữa xe, may trên xe phô thảm Ba tư mềm mại, bằng không răng hắn không chừng sớm rớt rụng mấy khỏa.
「 Gia, ta ra ngoài trông chừng mã xa.」 Cố gắng trầm ổn thanh âm kiềm hãm không run.
Tiểu Vệ căng cứng cử thẳng đầu, tinh ý mới thấy bả vai rất nhỏ đẩu, hai tay gắt gao siết thành quyền, hơn nữa không đợi Thượng Quan Thiên Trảm mệnh, nhanh chóng kéo mành học theo Thanh Phong ra ngoài. Nhưng trong mắt Lý Thư Bạch xem ra, chính là không muốn cùng y – một kẻ ti tiện chung đụng một chỗ.
Thở dài, y rốt cục nhỏm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cung-phong-nguyet-he-liet-han-dao-quy-thi-phuong-thuy-huu/3009518/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.