Thượng Quan Thiên Trảm sau đêm cùng Lý Thư Bạch phát sinh quan hệ, không thấy lui tới phòng Phượng Hương và Nhu Thủy.
Hắn cũng không hiểu bản thân làm sao, tuổi trẻ dục thịnh, chẳng phải lãnh cảm không thiết tha ham muốn, tối quan trọng chính là hắn dậy không nổi ý muốn gần gũi Phượng Hương Nhu Thủy, khối thân thể trước từng làm mình thập phần vừa lòng thập phần vừa lòng, nay nhớ lại chỉ thấy vô vị buồn tẻ, càng không thể đánh đồng cùng tận hứng đêm đó.
Tay cầm thư quyển, Thượng Quan Thiên Trảm lại chẳng buồn liếc nửa con mắt, tầm mắt rực cháy thủy chung bám đuôi Lý Thư Bạch nơi nơi chốn chốn bận rộn, cháy bỏng nghĩ muốn ăn y, chẳng lẽ năm năm hầu hạ tích lũy được kinh nhiều nghiệm như đây sao? Nho nhỏ gian thư phòng, thế nhưng bị y tìm không thiếu địa phương để thu thập, hừ hừ, căn bản y cố tình chốn tránh mình.
「 Gia, ánh mắt ngươi…… như muốn ăn thịt người.」Kẻ phụ trách phô giấy ma mạc – Thanh Phong, đột nhiên cam đảm lên tiếng, thật là, gia tự khi nào biến thành rụt rè khiêng sợ vậy a, muốn ăn liền ăn, đêm đó chẳng phải phác tiến đem con nhà người ta cắn nuốt xương cốt bột phấn chẳng còn sao? Hiện tại dấu đầu hở đuôi, công phu giả ngu của người kia hiển nhiên nhất lưu thượng thừa, trừng nhìn nửa ngày, quyết không chịu quay đầu, người có thể có biện pháp gì a?
「 Ta đây ăn nhĩ hảo không tốt?」 Thượng Quan Thiên Trảm hung hăng trừng mắt thưởng hắn cái liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cung-phong-nguyet-he-liet-han-dao-quy-thi-phuong-thuy-huu/3009516/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.