Trời chuyển tối sương phủ đêm lạnh, bên trong soái trướng của họ Đỗ hương diễm vẫn say nồng.
Nơi này không phải là nhà riêng phủ đệ, tự nhiên không thể phân phòng, chỉ duy cho một chiếc bình phong phân tách cái lều lớn ra thành chốn nghỉ cùng khu vực sinh hoạt bên ngoài mà thôi.
Giường chiếu trong quân cũng đơn giản, một cái sạp tre, mùa đông tăng thêm cái đệm, phía bên trong ổ chăn lúc này có hai cỗ thân thể chui rúc sưởi ấm cho nhau, vì chỗ nằm tương đối eo hẹp nên dính sát lại, dáng nằm co quắp như hai con sâu đo, nhìn thân mật lại vừa buồn cười.
Hoa Nương lúc này hơi cựa quậy một chút, dùng một tay chống đầu, một tay đấy đẩy đấy thằng nhóc nằm cạnh đi ra, ngăn không cho hắn tiếp tục thở vào cổ nàng, thật là nhột.
Tiểu vưu vật nghiêng người nằm, ánh mắt nàng nhìn sang chỗ công tử thoáng lộ nét nhu hoà, môi nhỏ khẽ cong lên, vẻ hiền dịu cùng mị hoặc đồng thời phát sinh trên khuôn mặt nàng rất khéo, cũng rất riêng biệt.
Điển hình cho cái câu nữ nhân nói trở mặt liền trở mặt.
Đỗ Anh Vũ thấy gối ôm ấm giường không ngoan, trề môi mất hứng, chợt thấy tiểu hồ ly này dùng ánh mắt thâm thuý trực diện nhìn mình chằm chằm cũng thoáng rùng mình một cái, từ bên trong cơn buồn ngủ lấy lại một chút tỉnh táo, hắn khẽ cau mày lại, cùng đưa mắt nhìn sang cùng nàng đối mắt xem ai sợ ai, kết cục vừa ngửi trên thân nàng mùi thơm thoang thoảng thì liền quỳ, dịu giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360701/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.