Lưu Ba mỉm cười, tiễn Đỗ Anh Vũ rời đi ra khỏi Lưu thị trại doanh, mãi cho đến khi thấy hình bóng của Đỗ tiểu tử từ từ tiêu thất thì họ Lưu mới thu liễm lại tiếu dung, xoay người trở về soái trường.
Vừa trở lại phía bên trong lều trường, thình lình thấy Lưu Khánh Đàm cũng tại, Lưu Ba thoáng giật mình, sau thì khẽ mỉm cười rồi nói:
- Đại ca, ta còn nghĩ ngươi là không tại đấy?
Lưu Khánh Đàm mắt trắng dã liếc sang, cảm giác không hiểu ra sao, lập tức đáp:
- Ta không ở đây thì có thể đi đâu?
- Ai biết! Dương gia lều trướng chẳng hạn! - Lưu Ba cười đáp, giọng nói tuy nhẹ, nhưng bên trong có chút mùi mỉa mai.
Lưu Khánh Đám thoáng lộ nụ cười khổ lắc đầu.
Hắn biết đây là nhị đệ cho rằng hắn bợ đỡ Dương thị.
Đúng là dạo gần đây hắn cùng Dương gia thường xuyên có qua lại, thế nhưng để nói đến bợ đỡ chính là hơi quá, phải nói thế nào nhỉ, chính là đi kéo quan hệ.
Không phải nhị đệ Lưu Ba hay nói hắn bất cận nhân tình, làm người cứng nhắc sao?
Hiện tại hắn muốn cùng người móc nối quan hệ thì lại đột nhiên xỉa xói hắn rồi?
Thật chẳng hiểu ra làm sao.
Lưu Ba tìm một chỗ đối diện với Lưu Khánh Đàm mà thoải mái đặt mông ngồi, khuôn mặt hắn nếu không treo lên nụ cười công nghiệp thường thấy thì nhìn chính là khó đăm đăm, liếc sang chỗ Lưu Khánh Đàm, hắn lạnh nhạt nói:
- Đại ca, hiện tại ai cũng biết mục tiêu của ngươi là Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360700/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.