Mạc gia hiện tại bị người tạm thời niêm phong, Tô Chính đành phải mang Mạc Hiển Tích đến một căn tiểu Trạch khác của hắn dùng làm nơi ở tạm.
Sự tình này Tô Chính đã trải qua một lần trong đời, hiện tại nhìn lại có chút tức cảnh mà nhớ lại, sau lại nhịn không nổi mà thở dài.
Duỗi mắt nhìn lão nhân gia lẫm lũi đi vào trong gian tiểu trạch lạ lẫm, họ Tô có chút nghẹn ở họng, lời xin lỗi hắn đã thầm nói đến cả ngàn vạn lần, nhưng khi đối mặt lão Mạc hắn không thể nào nói ra được thành câu.
Mạc Hiển Tích chọn sai con đường, nếu cứ tiếp tục để lão cứng đầu này đi tiếp thì Mạc gia chỉ có con đường bồi lão đi chết... giống như cha hắn năm xưa vậy.
Tô Chính năm đó đã mất một người cha, hiện tại không thể mất đi người thứ hai được, vậy nên chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết, trước ủy khuất lão Mạc một thời gian, sau đó hắn tìm cách bù đắp lại cho lão nhân gia sau, đó là cách làm duy nhất Tô Chính có thể làm.
Xe ngựa lặng im đứng trước cửa phủ, gã xa phu khi nhận thấy lão Tô đã lặng người một hồi lâu không ra hiệu lệnh liền quay đầu lại hỏi:
- Lão gia, chúng ta hiện tại đi đâu?
Đi đâu sao?
Tô Chính bản thân nhất thời cũng không có biết.
Vừa trở lại kinh thành, Ngô Ứng Long đã thông báo cho hắn biết kẻ kia muốn gặp hắn, Tô Chính biết điều đó mang ý nghĩa quanh thân mình lúc này hẳn là tiềm phục không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360699/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.