Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ buổi tối ngày hôm nay Lý Dương Quang hắn không cần đích thân đến, hành vi này không khác gì rêu rao trạm đội, không giống với cách cư xử thường ngày của y.
Âm thầm tạo hỗn loạn, rồi nhân lúc hỗn loạn đẩy người ta xuống giếng một cách thần không biết, quỷ không hay mới là cách làm hắn yêu thích.
Thế nhưng Lý Dương Quang vẫn là tới rồi!
Thật kì lạ!
Y đứng đó tươi cười, lắng nghe Tô Chính lần lượt kể lại đầu đuôi mọi chuyện, từ việc bọn hắn chọn vị trí tại một bãi đầm lầy tại nhánh phụ lưu Lam Giang để mai phục quân triều đình, cho đến việc điều phối thương thuyền tại đầu nguồn yểm hộ tiếp ứng lấy cống phẩm, tiền bạc thì phân tán.
Tô Chính kể khá chi tiết, phảng phất trong nháy mắt, cả Lý Dương Quang lẫn lão Nội thị cảm thấy như thể hồ quán đỉnh, chính bản thân mình biến thành người trong cuộc vậy.
Đột nhiên, lão Nội thị giống như phát hiện ra vấn đề, híp mắt nói:
- Khoan! Ý ngươi nói, Ngô Ứng Long hắn biết rõ hàng hoá lần này có Thánh Phụng Vệ theo kèm, thế nhưng hắn vẫn muốn dựa vào một đám lục lâm thảo khấu để cướp đoạt sao?
Tô Chính khẽ gật đầu, hắn đáp:
- Tiểu nhân không quá mức rõ ràng, chỉ biết họ Ngô nói rằng tại phía nam hắn mai phục không ít hảo thủ, đám Thập Tam Trại chỉ là pháo hôi, những kẻ phía sau mới là quân chủ lực cướp đoạt.
Lời nói dối cùng lời nói thật chính là một cặp chị em sinh đôi, các nàng tương hỗ kết hợp, hỗ trợ lẫn nhau kỳ kỳ biến ảo, Tô Chính hắn là thương nhân, rất chú trọng một bộ này, hiểu rõ bản thân có nhưng thứ có thể nói, có những thứ tạm thời chưa thể.
Chọn lọc lời nói, mang tới lợi ích tối đa là thư Tô Chính làm tối ngày hôm nay.
Thế giới này đều đan xen khôn lường, từ đó biến hoá vạn trạng, chỉ đơn giản dựa vào lời khai của vụ cướp này, lão Nội thị cũng có thể từ một suy ba.
Trước xét về khu vực xảy ra vụ án.
Bố Chính là vùng đất mới nhất sát nhập vào địa bàn Đại Việt, vùng này Chiêm Việt tạp cư, thỉnh thoảng xuất hiện tặc phỉ cướp phá thế nên tại nơi này ngoài quân đội tướng lĩnh phụ cận ra cũng không có mấy viên quan lại muốn đến đây thường trực quản hạt.
Nơi đây có núi có sống, địa lý hiểm, tài nguyên là có, vốn lí nếu thật tâm đầu tư hoàn toàn có thể biến vùng này một vùng nông nghiệp mầu mỡ phía nam, hiềm một nỗi nơi này lại là vùng đệm ngăn giữa Đại Việt cùng Chiêm Thành, nếu có chiến tranh xảy ra, nó là điểm đứng mũi chịu xào thế nên thành ra cũng chẳng mấy ai mặn mà phát triển nó cả.
Trước lúc về kinh hồi đầu năm tiếp quản lại Bộ, Bố Chính là chốn cha con Ngô gia công tác, mạ vàng đánh bóng vài năm, lấy đủ danh tiếng cùng công huân thì về kinh chuyển chức.
Ngô Bá Hạo vốn dĩ là quân cờ Bệ Hạ cái cắm ở đó, thứ nhất để ngăn chặn hành vi xâm chiếm thổ địa, bá chiếm cả một vùng rộng lớn của Nguyễn Thị, ngoài ra còn là tai mắt cho Bệ Hạ tại vùng biên cương phía nam.
Công việc này trách nhiệm nặng nề, Nhân Tông tự nhiên không dám giao cho người ngoài nên bớ lấy ông em vợ họ Ngô đi làm.
Ở cái vùng chó ăn đá, gà ăn sỏi mài mặt 5 năm cũng không phải không có ích lợi, Ngô Bá Hạo vừa về kinh, trong vòng nửa năm thăng ba cấp, trực tiếp nhảy lên cao vị Lại Bộ Thượng Thư.
Thế nhưng trước đó có lẽ Bệ Hạ đã quá mức coi thường lòng tham của người em vợ này, tại Bố Chính, Nguyễn thị chỉ cần ra đủ giá, Ngô Bá Hạo cũng sẵn sàng nhắm mắt làm ngơ, mấy năm nay Nguyễn gia tại phía nam hoành hành không sợ, đất đai dân chúng khai hoang đều thuộc về tư gia, bản thân bọn hắn còn cùng Chiêm Thành lén lút qua lại kinh doanh quen thói, công nhiên dưỡng phỉ nuôi quân, cưỡng ép dân chúng làm nô bộc.
Nghe qua thì tội ác đầy trời, thế nhưng đây không phải là vấn đề mới tại thời kì này, chỉ là không ai quản, lầu dần thành quen.
Nếu cứ tiếp tục để yên như vậy thì Nguyễn gia tại phía nam chính là đuôi to khó vẫy, đến một ngày cả Bệ Hạ cũng sẽ không làm gì được bọn hắn.
Phía nam có một Chiêm Thành nhiều năm bằng mặt không bằng lòng, một Nguyễn thị quyền khuynh một cõi, hai cỗ thế lực này không cần chủ động liên kết, chỉ cần âm thầm bồi dưỡng lẫn nhau đã là mối nguy hại lớn rồi.
Giả dụ một ngày Bệ Hạ băng, Tân quân non trẻ đi lên sợ càng không thể làm được gì bọn hắn, vậy nên đây chính là cái gai mà Bệ Hạ nhất định phải trừ bỏ trong khoảng thời gian còn lại của mình.
Mạc Hiển Tích quá gần Nguyễn gia?
Vậy thì trước tiên đá lão Mạc đi ra, gọi là vu oan để đì lão, nhưng cũng xem như là biến tướng bảo hộ.
Chỉ cần Bệ Hạ trừ xong Nguyễn gia, sau đó minh oan cho lão Mạc là được, Tô Chính chấp nhận giúp đỡ cũng chính là vì không muốn lão Mạc cố chấp mà đi theo vết xe đổ của cha mình năm xưa.
Cái Bệ Hạ không ngờ tới chính là trong phủ họ Mạc lại thật tìm được thư từ của Chiêm Thành Vương gửi cho lão.
Con mẹ nó, Bệ Hạ vốn chỉ muốn gài hàng giả, kết quả lại tìm ra hàng thật, đúng là đi đêm gặp quỷ.
Kể cả bên trong thư từ chỉ là trao đổi học thuật, cũng đã kết thúc từ lâu thế nhưng rõ ràng Nhân Tông Bệ Hạ rất không thích, việc sau này minh oan cho lão cũng tăng thêm độ khó.
Cũng may nhảy ra một cái Đỗ Anh Vũ không đi đường thường, cho Bệ Hạ tăng thêm một phần lựa chọn.
Vụ án đánh mất Sơn Liêu cống phẩm cùng thuế vụ xét về kinh tế cũng không quá mức ảnh hưởng đến triều đình.
Sơn Liêu vùng phía Tây là vùng đất cằn, cống phẩm đa phần là thổ sản cũng hàng hoá, giá trị kinh tế không lớn, lương thuế tại thời Lý thì cũng thuộc dạng rẻ mạt, sau lần đo đạc ruộng đất năm 1092, triều đình đưa ra quyết định chỉ thu có 3 thăng thóc trên một mẫu ruộng tư, gần như chẳng ảnh hưởng gì đến đám hào cường quý tộc.
Cái mất ở đây chính là mặt mũi của Bệ Hạ, của triều đình, tương tự như chuyện tại Ma Sa Động hồi năm ngoái.
Vậy họ Ngô cũng như kẻ đứng đăng sau lưng y rốt cuộc muốn cướp lấy những thứ này là có mục đích gì?
Ngô gia nhiều năm giàu có, cũng không có thiếu những thứ này à?
Đây mới là vấn đề Bệ Hạ muốn biết.
Hơn thế nữa sau việc này Bệ Hạ cũng đã có cớ để động tay động chân xuống khu vực phía nam.
Nói kéo quân đánh Chiêm Thành là giả, sắp xếp lại cơ cấu tại phương Nam mới là thật.
Việc Lý Dương Quang chủ động xuất thủ, dùng cướp ngăn cướp, dùng lửa ngăn lửa để nẫng tay trên của Ngô Ứng Long, vì hắn nghi ngờ bên trong chuyến hàng này có một cái gì đó khiến Ngô Ứng Long phải điên cuồng tìm cách cướp đoạt lại.
Thế nhưng sau khi hàng hoá tới tay, kiểm tra một hồi, Lý Dương Quang chưa từng phát hiện điều gì mờ ám cả, tất cả đều chỉ là hàng thổ sản cùng một chút tiền bạc đá quý như mọi lần, ách, ngoài ra còn có thêm vài con chiến tượng, chấm hết.
Thấy kỳ quái!
Mà khoan đã!
Tiểu hầu gia đột nhiên nhớ lại vụ việc Ma Sa Động năm ngoái, dùng đối chiếu với việc lần này, rất nhanh cảm thấy có những điểm tương đồng, hắn lập tức quay sang chỗ Tô Chính gặng hỏi:
- Tô Trưởng Quỹ, nói như vậy thì Ngô Ứng Long hắn không trực tiếp tham gia vào mọi chuyện, chỉ sắp xếp một đám lục lâm thảo khấu đi làm thôi đúng không?
- Không sai! - Tô Chính nghĩa một chút gật đầu!
Con mẹ nó!
Lý Dương Quang nhịn không được âm thầm bạo tục.
Vì có vẻ như mối liên kết duy nhất với Ngô Ứng Long trong việc lần này vừa mới bị thuộc hạ của hắn giết từ đêm hôm trước!
Quanh đi quẩn lại, Lý Dương Quang tự mình động thủ không bắt được cái đuôi của đối phương, ngược lại càng để bản thân gom góp đi vào, cái cảm giác này giống y hệt như tại Tây Bắc năm ngoái, khi mọi hành động của mình giống như bị người khác điều khiển, kẻ đi câu cuối cùng lại bị người câu, nghĩ đến đây, tiểu hầu gia nhịn không được ngửa đầu bật cười.
Thú vị thật!
Bổn cũ soạn lại, thật nghĩ ta không thể làm gì được ngươi!
...
Cùng thời điểm đó, tại bên trong Hồng Phường một toà tửu lâu, Ngô Ứng Long bộ dạng nhàn nhã tự đắc, một tay ôm lấy mĩ nhân hầu rượu, một bên thưởng thức ca cơ múa hát, hoàn toàn buông thả chẳng quản sự đời.
Tả Gián Nghị Lưu Vũ Nhĩ hôm nay cũng tại, chỉ là so với bộ dạng thoải mái của họ Ngô thì hắn ta sắc mặt càng thêm âm hàn lạnh nhạt.
Được một hồi, có lẽ nhịn không nổi ồn ã, hắn lập tức xua tay, đuổi hết toàn bộ đám nữ nhân đang hầu hạ hai người ra khỏi sương phòng, Ngô Ứng Long thấy vậy có chút mất hứng, quay sang nói:
- Sao vậy Lưu đại nhân, làm gì mặt mày hầm hầm như vậy? Không ưa thích chỗ này vậy thì chúng ta đổi địa phương khác!
- Không cần đổi! - Lưu Văn Nhĩ gạt phắt đi, ánh mắt híp lại, hàn quang sắc lẹm như đao, hắn nói:
- Ngươi biết Tô Chính tên kia sẽ phản chúng ta từ lúc nào?
- Ngay từ đầu! - Long thiếu nhún vai, khuôn mặt hắn lúc này có chút đỏ ứng vì rượu, nấc cụt một cái rồi cười khà khà nói:
- Lưu đại nhân, hắn là thương nhân, làm việc tự nhiên cân nhắc lợi hại, nay Tần mai Sở là chuyện bình thường, có gì đâu mà lạ?
Ngô Ứng Long nhìn Lưu Văn Nhị, khuôn mặt có chút khó hiểu tên này, có một chút như vậy đã không nhịn được, tên này làm thế quái nào mà leo lên được cao vị như vậy?
Là ông bà tổ tiên độ sao?
Cũng nhận thấy bản thân mình có chút thất thố, Lưu Văn Nhị khẽ ho khan một tiếng rồi thu liễm lại tâm tình, thấp giọng dò hỏi:
- Việc này, đại nhân cũng biết sao?
Việc để Lưu Văn Nhị kết giao với Tô Chính là ý của người kia, chứ không với cái cá tính coi thường thương nhân của mình, nào có chuyện Lưu Văn Nhị hắn chút động đến cửa gặp họ Tô.
Ngô Ứng Long khẽ gật đầu, ánh mắt mơ màng, đong đưa cái chén rượu nhỏ trước mặt, nhàn nhạt nói:
- Trịnh thị đổi phe qua chỗ Đại Hoàng Tử, Bệ Hạ có cớ động Nguyễn gia, Lý Dương Quang sau việc lan này cũng bị Nguyễn thị gim lấy, Mạc Hiển Tích bị đá xuống đài, chúng ta mặc dù bị người nhắm vào thế nhưng nhân chứng vật chứng không có, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mọi sự coi như đại công cáo thành, Lưu đại nhân, đây không phải là việc vui vẻ sao? Cớ sao cứ sầu mi khổ kiểm như vậy?
Lưu Văn Nhị chán chẳng muốn nói.
Cái gì mà nhân chứng vật chứng không có liền không sợ chứ, cái này chỉ là để an ủi trẻ lên ba, việc bản thân lộ bị ra ánh sáng đã đủ khiến Lưu Văn Nhị hãi hùng khiếp vía rồi.
Muốn gán tội người, cần gì có lý do, hắn lại chẳng phải giống Ngô Ứng Long có Ngô gia bao bọc, chỉ cần Bệ Hạ muốn lúc nào cũng có thể bị đá đi ra, thế nên Lưu Văn Nhị hiện tại cảm thấy giống như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Đột nhiên, sương phòng bị người đẩy mở đi ra, khiến họ Lưu giật mình thon thót, nhìn ra phía ngoài cửa liền thấy hai thiếu niên cùng một trung niên, cả ba hơi ngó nghiên một chút rồi thận trọng tiến vào trong phòng.
Lưu Văn Nhị rất nhanh nhận ra là ai tới.
Nguyễn Dương mặt không hiện mấy cảm xúc, Nhị hoàng tử lúc tới thì cũng chỉ nhàn nhạt tươi cười, hai người đứng tả hữu hai bên người của Nguyễn Bá Độ, hắn vừa bước vào trong phòng, trông thấy họ Lưu liền chủ động đi lên chào hỏi:
- Lưu đại nhân.
Lưu Văn Nhị nghi hoặc nhìn Nguyễn gia người tới, xong lại nhìn về phía Ngô Ứng Long, khuôn mặt ngập tràn nghi hoặc...
Họ Ngô lúc này cũng đứng dậy, bày ra khuôn mặt tươi cười, liếc họ Lưu một cái, nói:
- Có bạn từ phương xa tới! Chẳng phải là điều mừng vui hay sao?
Nguyễn thị thời gian gần đây chính là bế quan tỏa cảng, rốt cuộc đến hôm nay cũng làm ra phản ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.