Luy Lâu Thành, Luy Lâu Khách Điếm.
Từ lúc Đỗ Anh Hào mang tiểu công chúa ly khai tới giờ, Đỗ Anh Hào vẫn một mực chờ đợi tại đây thay vì giống như chó đuổi theo chủ.
Dục tốc bất đạt, Đỗ Anh Hào hắn hiểu đạo lý này.
Trong suốt quãng đường từ Yên Hưng về kinh, Đỗ Anh Hào tự nhiên hiểu được thái độ xa lánh của đứa em họ dành cho mình, thế nhưng hắn vẫn mặt dày mày dạn không ngại xán tới, tất cả chỉ cầu một cơ hội.
Hơn nữa hiện tại trong khách điếm này, còn có một đối tượng khác mà Đỗ Anh Hào cho rằng so với Đỗ Anh Vũ thì tầm quan trọng để tiếp cận cũng không kém là bao.
Nheo mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, Đỗ Anh Hào cố nén nội tâm vội vã, kiềm chế để bản thân không quá vồ vập, bày ra vẻ đạo mạo, nho nhã mỉm cười, nói:
- Đào Công Từ, cảm thấy trà ở đây thế nào? Khác với Hải Đông chứ?
Đào Thuấn buông xuống ly trà trên tay, khuôn mặt không hiện mấy xúc cảm, khẽ gật đầu nói:
- Đương nhiên trà ở Hải Đông hiện tại chưa thể sánh bằng, thế nhưng tương lai sẽ chỉ hơn chứ không kém!
Đào Thuấn miệng nói trà, thế nhưng ý tứ lại chỉ cái khác.
Đối với Hải Đông nói riêng hay Yên Hưng nói chung, Đào công tử chính là một trong những người đầu tiên đặt xuống nền móng, cũng là người ra sức nhất, hiện tại đã bắt đầu hình thành bộ khung cơ sở, hắn tin chỉ cần thêm 3-5 năm phát triển nữa, Đại Việt này sẽ hiếm có nơi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360638/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.