Bên ngoài trăng sáng sao thưa, thỉnh thoảng trong bóng đêm vang lên tiếng kẻng báo qua giờ tý. Luy Lâu Thành hiện tại vẫn sáng đèn, xe ngựa cỗ kiệu là vẫn nườm nượp đi lị ngược xuôi, người đi trên đường cầm theo đèn lồng hoặc nhanh hoặc chậm tản bộ ngắm cảnh, tạo thành những luồng sáng di động tô điểm cho Luy Lâu phồn thịnh. Những kẻ sống về đêm hiện tại mới bắt đầu ra khỏi phủ, thi thoảng trong phố lại nghe thấy tiếng gọi nhau í ới của đám công tử ca. Luy Lâu Khách Điếm cũng giăng đèn kết hoa, tạo thành một dải ánh sáng Hồng nhạt đan xen nối tiếp, Đỗ Anh Vũ tại Thiên Khu biệt việt, cùng tiểu Bình tử dạo bước dưới chùm đèn nơi hành lang, vừa hưởng thụ bầu không khí tĩnh lặng về đêm. Chẳng mấy chốc, tiểu nữ nhân này cảm thấy buồn buồn ngủ, che miệng ngáp rồi ngượng ngùng nói muốn về phòng nghỉ ngơi, Đỗ Anh Vũ mặt dày mày dặn, nhé răng cười, nói muốn đi theo nàng thì lập tức bị cô nàng này một cước sút bay, mặt đỏ như gấc đuổi đi rồi chạy trối chết trở về. Nhìn bộ dạng đáng yêu của Lý An Bình lúc này, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bình yên thư thái đến lạ, cười lắc đầu. Thật là khiến cho người ta vừa muốn trêu trọc, vừa không nỡ trêu trọc mà. Thở dài một tiếng, hắn chắp tay sau lưng như ông cụ non, đứng tại trước đình viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tối mịt mù. Làm ra vẻ cao siêu vậy thôi chứ trời thì tối đen như mực, có mẹ gì đâu mà nhìn, hắn đơn thuần là đứng đó chờ đợi người mà thôi. Chẳng mấy chốc, người hắn chờ liền tới, Công Đàm từ trong bóng đêm nhô ra, vẫn một dạng như bóng ma đột ngột xuất hiện, lần này do sớm chuẩn bị tâm lý nên Đỗ công tử không sợ hãi, ánh mắt vẫn bình thản nhìn lên khoảng không trên cao, lạnh nhạt nói: - Phát hiện điều gì chưa? Công Đàm giọng lạnh băng, không chút xúc cảm đáp: - Bẩm công tử, đám Thái Học Sinh tụ tập đây vì hưởng ứng Ngô gia mời gọi. - Ngô gia? - Đỗ Anh Vũ nhíu mày. Đại Việt là vương quốc của hoàng tộc và quý tộc đồng trị, các gia tộc càng lớn thì quyền hành càng cao, Ngô gia là thuộc về thượng tầng, tiền thân nghe bảo chính là thuộc về Ngô Vương Ngô Quyền nhất mạch, sau thì cắm rẽ tại phủ Thiên Đức này cùng đã gần hai trăm năm. Hiện tại Đỗ Anh Vũ tại chính đất của nhà bọn hắn, ngang nhiên bắt lấy Ngô gia nhị thiếu, vậy mà chờ đợi nửa ngày đều không thấy một cái chút động tĩnh hay phiền phức gì tìm đến thì lòng liền cảm thấy kỳ lạ. Nói cái gì mà đánh trẻ ra trung niên, đánh trung niên ra lão, đánh lão ra lão tổ... như trong tiểu thuyết hay viết hắn hoàn toàn không thấy. Ngô Phủ từ đầu đến cuối vẫn kín cổng cao tường, không chút chút động tĩnh cũng không thấy. Đỗ Anh Vũ nheo mắt nghĩ thầm, cái này không phải hắn do đa nghi thế nhưng cái cảm giác âm mưu vô hình bủa vây khiến nội tâm hắn có chút không an lòng. Ngang nhiên bắt người tự nhiên là trái với pháp luật, dù là thời đại nào cũng thế, triều đại nào cũng vậy. Lần này Đỗ Anh Vũ làm chuyện tương đối lớn vì một lượt vợt bắt về cả bảy người, hơn nữa ai ai đều có thân phận, đặc biệt là cái gã hoàng y Ngô Luân. Thế nhưng Đỗ Anh Vũ là sớm tính toán đến hết thẩy mọi chuyện, bắt người không phải là Đỗ Anh Vũ mà là Dương Đoan Hoa, nàng là Thông Điện Vệ Hữu Kim Ngô Vệ Tướng, phụ trách nội ngoại kinh thành an ninh, hoàn toàn có quyền tại Phủ Thiên Đức bắt người, tội danh mạo phạm công chúa cùng mệnh quan triều đình Đỗ Anh Vũ đều đã chuẩn bị, một dạng sẵn sàng chờ Ngô gia cùng đám tiểu gia tộc còn lại đến đây chuộc người để bắt chẹt một hồi... Tính toán là vậy, chỉ là hiện tại cảm giác như đấm vào bị bông, ném đá xuống nước, hoàn toàn mất dấu, một chút cảm giác hồi âm cũng không có. Vuốt vuốt cái cằm nhỏ, Đỗ Anh Vũ lặng người thầm nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì thì một tiếng cười nhạt trong bóng đêm cùng một giọng nói vang tới đánh động lấy hắn. - Đừng chờ nữa, Ngô gia bọn hắn không tới đâu! — QUẢNG CÁO — Giọng nói này đối với Đỗ Anh Vũ tương đối quen thuộc, đây không phải là cái giọng cợt nhả của tên “anh vợ” bất đắc dĩ của hắn sao? Nội tâm có chút chưng hửng, Đỗ Anh Vũ ngoái đầu nhìn về phía tủm tỉm Lý Dương Quang, bất đắc dĩ nói: - Ngươi là vong hồn hay sao? Ta vừa mới trở lại chưa được nửa ngày liền đã thấy bản mặt ngươi rồi. Lý Dương Quang ha ha cười, nói: - Đây chính là do chúng ta có duyên phận. Duyên phận cái con khỉ!! Mẹ kiếp, chắc chắn là ngươi theo dõi bổn công tử!! Đỗ tiểu tử âm thầm chửi một tiếng, bản thân cũng chẳng muốn cùng tên này đôi co chủ đề này, trực tiếp hỏi thẳng:
- Ngươi hiểu Ngô Gia? - Cũng tương đối đi! - Lý Dương Quang híp mắt đáp. - Giới thiệu qua một chút đi. - Đỗ Anh Vũ nói: Lý Dương Quang không vội vàng mở miệng nói chuyện, hắn nhìn Đỗ Anh Vũ một vòng, một năm không gặp thấy tiểu tử này cao lớn hơn trước, nước da cũng đen đi đôi chút cùng với việc trải qua lịch luyện khiến Đỗ Anh Vũ rắn rỏi hẳn lên, tựa như tiền bối nhìn thấy hậu bối trưởng thành, hắn có chút hài lòng gật đầu, bâng quơ nói: - Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chi bằng tản bộ một vòng? Nghĩ nghĩ một chút, Đỗ tiểu tử gật đầu, sau thì phẩy tay ra lệnh cho Công Đàm rời đi. Lý Dương Quang nhìn thấy gã mặt cương thi thoắt cái đã biến mất trong màn đêm thì không khỏi cau mày đăm chiêu một chút, hướng về Đỗ Anh Vũ, có phần nghiền ngẫm nói: - Tên thuộc hạ của ngươi tinh thông Vô Ảnh Bộ, hắc hắc, mà thật tình cờ cái này lại là công pháp của Nguyễn thị Ảnh Vệ, hắn... là xuất thân từ Nguyễn gia sao? Tiểu hầu gia liếc mắt một cái liền nhận ra xuất xứ của Công Đàm khiến Đỗ Anh Vũ giật mình, thoáng than thở, sau thì tự nhiên gật đầu, hời hợt đáp: - Nguyễn thị Ảnh Vệ thì sao, cũng không có gì đặc biệt hơn người. Trái với thái độ không xem là quan trọng của Đỗ tiểu công tử, Lý tiểu Hầu Gia là tương đối chú ý, lấy làm thú vị nói: - Ngươi không phải môn phiệt, không hiểu môn phiệt bọn hắn, xưa nay chỉ có bọn hắn đào góc tường người khác, chứ không có việc bọn hắn bị người khác đào góc tường, Ảnh Vệ của Nguyễn thị bọn hắn nuôi như tử sĩ, trong đó không ít kẻ được xem như gia thần chứ không phải hạ nhân. Lần này Nguyễn gia cũng sẽ vào kinh, ngươi là phải cẩn thận. - Không ngươi quan tâm! - Đỗ Anh Vũ hừ lạnh. Từ ngày nhận lấy Công Đàm, hắn là sớm chuẩn bị cùng Nguyễn Gia đối mặt rồi. Đối với Đỗ Anh Vũ, Công Đàm cùng Trần Kình là hai tên thuộc hạ thân tín nhất, là người mà đa nghi Đỗ công tử tin tưởng nhất, cũng là hiểu rõ hắn nhất. Dưới trướng họ Đỗ, ai cũng có thể thay, hai người này thì không được! Nghe thì có vẻ hơi trung nhị bệnh, thế nhưng từ lúc chuyển sinh Đỗ Anh Vũ đã luôn ẩn ẩn có khát khao được thể hiện. — QUẢNG CÁO — Con người mà, tự luyến bản thân phi phàm, cái bệnh này Đỗ Anh Vũ hắn cũng có, thế nhưng không phải trước mặt ai hắn cũng sẽ thể hiện ra. Ngược lại nhiều năm giả trang làm một đứa trẻ, nếu không có Trần Kình cùng Công Đàm giúp hắn có nhưng giây phút được sống thật thì có lẽ họ Đỗ đã phát bệnh rồi. Thiên Khu biện viện có một cái hồ nhỏ, giơ đêm thôi khiến Đỗ tiểu tử có chút phát run. Hai thiếu niên đi dạo nhìn chung có chút buồn tẻ, đột nhiên thấy Đỗ Anh Vũ lặng người trầm ngâm, Lý Dương Quang khẽ cười nói: - Sao vậy? Lo sợ sao? Đỗ Anh Vũ liếc xéo hắn, thẳng thắn nói: - Sợ?! Nói đùa, với thân phận của ta thì sợ qua ai? Tiểu Hầu Gia gật gù tán đồng, sau thì lại nói: - Không sai, thân phận cùng hậu trường của người có thể giúp tiểu tử người đi ngang, thế nhưng... Ngô gia bọn hắn cũng vậy à! Không chờ Đỗ Anh Vũ nói, Lý Dương Quang lại chủ động nói tiếp: - Đại Việt Triều Nội có Bát Trụ, ngươi biết đó là các vị trí nào không? Đỗ tiểu tử nhíu mày, nghĩ nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: - Tam Thái, Khu Mật Sứ, Thái Uý, Gián Nghị Đại Phu, Tả Hữu Tam Tri Chính Sự, Trung Thư Lệnh, Văn Minh Điện Đại Học Sĩ và... Thượng Thư Bộ Lại. - Không sai! - Lý Dương gật đầu.
Quan chế Đại Việt hiện tại cùng quan chế Đại Tống có phần tương đồng, cũng có nhưng phần khác biệt. Tất nhiên diện tích khác nhau thì yêu cầu số lượng quan lại phục vụ cho bọn máy chính quyền cũng khác nhau. Thế nhưng dù cho số lượng quan lại mặc kệ nhiều hay ít thì tám quan vị này lúc nào trong triều cũng phải có, và những người ngồi tại các quan vị này đều là trụ cột nước nhà nên tục xưng Bát Trụ Quốc hay đơn giản là Bát Trụ. Tam Thái chỉ Thái Sư, Thái Bảo hoặc Thái Phó, quyền lực ngang với Tướng Quốc hay Tể Tưởng. Khu Mật Viện Khu Mật Sứ hay Đại Tổng Quản chịu trách nhiệm điều khiển quân đội cùng quân kỷ cả một nước. Thái Uý thì không phải nói, đứng đầu toàn bộ tướng lĩnh, trước tiếp chỉ huy các cấp bậc từ Đại Tướng Quân đổ xuống, nhiều lúc có thể xưng là Đại Nguyên Soái cũng được. Gián Nghị Đại Phu trực thuộc trực tiếp Bệ Hạ, có quyền can gián hoặc hoạch tội bất cứ một ai bên trong triều đình. Tham tri chính sự hay còn gọi là phó tướng, Á tướng hay bộc xạ, quyền lực nêu ý kiến cũng như can dự vào mọi chuyện quốc gia đại sự. Trung Thư Lệnh hay Trung Thư Thị Lang là cầu nối giữa Thượng Thư Sảnh với Trung Thư Sảnh, trực tiếp điều phối mọi mệnh lệnh từ trung ương đầu não xuống phía dưới. Văn Minh Điện Đại Học Sĩ là cố vấn trực tiếp cho Hoàng Đế, tuỳ thuộc vào các giai đoạn mà quyền lực lên xuống, hiện tại thì giống như Hư chức thế nhưng có thời kỳ ngang bằng với Quốc Sư. — QUẢNG CÁO — Cuối cùng là Thượng Thư Bộ Lại, lục bộ thượng thư đứng đầu... Mà tình cờ, vị trí này hiện tại thuộc về Ngô gia gia chủ. Lý Dương Quang nhắc tới là muốn ám chỉ Ngô gia hiện tại thế lớn, không phải ai cũng có thể dây dưa vào. Bộ Lại trực tiếp quản lý quan viên, bất cứ ai muốn vào triều làm quan đều phải đối với bộ Lại nhượng bộ, nói trắng ra là phải đối với Ngô gia nhượng bộ. Với cái thể thức tập ấm thì không khó để đoán rằng trừ khi trong triều có biến động cực lớn, nếu không thì vị trí Thượng Thư Bộ Lại tương lại vẫn thuộc về họ Ngô, cụ thể là Ngô Gia Đại Thiếu. Lý Dương Quang chắp tay sau lưng, duỗi mắt nhìn Đỗ Anh Vũ, có phần nhắc nhở nói: - Ngô gia hiện tại ai cũng phải cho mặt mũi, ngươi lại trực tiếp vả mặt bọn hắn, có thể hiện tại không có vấn đề, thế nhưng con đường tương lai sẽ không bằng phẳng đâu. Đỗ Anh Vũ nghe vậy cũng nửa đùa nữa thật cười đáp: - Thế hiện tại ta đến trước cổng Ngô Phủ quỳ xuống còn kịp sao? - Chậm! - Lý Dương Quang cười đáp. - Mẹ kiếp, thế ngươi còn nói lời dư thừa làm gì? Thấy mất công không? - Đỗ Anh Vũ lập tức quệt miệng nói: Tiểu hầu gia cười cười, lắc đầu đáp: - Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận, Ngô gia là rất ghi thù! Đúng lúc này, một tên hạ nhân chạy tới phá bĩnh hai thiếu niên, vừa nhìn thấy Đỗ Anh Vũ, tên thuộc hạ chắp tay, nhanh nhảu nói: - Công tử, có thư tín gửi tới cho ngài. Vừa nói, vừa dâng lên một tấm phong bì. Đỗ Anh Vũ nhíu mày, không ngại Lý Dương Quang người ngoài mà trực tiếp hỏi: - Ai gửi?! - Bẩm công tử! Là từ Ngô Phủ gửi đến! - Gã thuộc hạ lập tức hồi đáp. Đỗ Anh Vũ nghe thấy không khỏi nhướn mày, liếc nhìn bộ dạng cười cợt của Lý Dương Quang, có chút nén lòng cười khổ thầm nghĩ: “Vậy là hẳn là ta thành công gây sự với Ngô gia rồi sao?” ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]