Vài ngày sau buổi diễn tập quân sự. Đông Hải quân doanh. Hội nghị thượng đỉnh lần 3! Khi Đỗ Anh Vũ vừa tuyên bố lý do cuộc họp này, một thiếu niên không nhịn nổi nữa liền đập bàn đừng dậy. - Cái gì? Đi buôn người? Đỗ Anh Hậu giọng oang oác như vịt đực kêu lên làm đám người trong doanh trướng lúc ấy giật cả mình. Đỗ Anh Vũ ngồi tại vị trí chủ tọa nét mặt lộ vẻ ngán ngẩm, tay út đưa lên gãi gãi tai, mắt hướng về tên anh họ, chậm rãi nói: - Là đi mua người! Không phải là buôn ngươi! Đừng nghe nhầm. - Ý nghĩa cũng như nhau mà thôi! Em họ! Ta nói... đang yên đang lành sao bỗng dưng lại muốn mua người rồi? - Đỗ Anh Hậu tỏ thái độ hời hợt sao cũng được, mở miệng hỏi tiếp: Ánh mắt mọi người đang họp tại đây ngoại trừ Tô Hiến Thành cùng Trần Kình ra thì ai ai cũng đầy vẻ nghi hoặc, vểnh tai lên chờ đợi một lời giải thích từ Đỗ Anh Vũ Đây cũng là lý do chính của buổi họp lần này, tiện sẵn mọi người đều ở đây, Đỗ Anh Vũ cũng giải thích một chút. Rất đơn giản, Đông Hải lãnh địa là nhân khẩu quá thưa thớt, muốn nhanh chóng kiến thiết phát triển là cần thêm người, kiên nhẫn chờ dân bản địa sinh đẻ chắc đến Tết Congo cong chưa đủ sĩ số, vậy nên muốn gia tăng nguồn lao động, chỉ còn có cách là đi mua người về. Mọi người nghe vậy đều gật gù, cảm thấy Đỗ Anh Vũ ý kiến là không sai, ngồi ở một bên Đỗ Anh Hậu như thể ngứa mồm, lại tiếp tục thắc mắc: - Vậy sao không mua luôn ở Đại Việt, đến tận nước Tống làm gì? Hàng Tàu chưa chắc đã là đồ tốt! Đỗ Anh Vũ có chút chán nản với cái tên này, tại chỗ chửi ầm lên. -Con mẹ nó, ta muốn gia tăng dân số thì mua hàng nội có ích lợi mẹ gì? Nhất định phải mua hàng ngoại! Không mua được thì cướp! Không cần biết bằng cách nào, nhất định phải có người cho ta. Thấy Đỗ Anh Vũ bỗng dưng nổi nóng, Đỗ Anh Hậu hơi hơi rụt cổ về, thấp giọng nói được rồi, bẽn lẽn ngồi xuống. - Vũ! Không nói bậy! - Quách Ngọc Như ngồi kế bên lạnh giọng chỉnh lại. Bây giờ đến lượt Đỗ tiểu tử rụt cổ, quay lại nhìn Quách Ngọc Như cười cười nói: - Vâng! Thưa cô cô! Mới phát uy chưa được 3s liền bị đánh trở về nguyên hình, Đỗ tiểu tử lộ vẻ ai oán, hắn quét mắt qua đám người một đợt, ánh mắt dừng lại trên thân 3 tên anh họ, Đỗ tiểu tử hơi nhếch miệng cười, đau thì trầm giọng nói: - Nhiệm vụ lần này, Đỗ Anh Hậu, Quách Vân, Phạm Thiết Hổ, ba người các ngươi đi thôi! Đỗ Anh Hậu thì đã sớm biết bản thân là không thoát khỏi nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ đầu, nay lại thấy còn có hai kẻ xấu số đồng quy vu tận mới mình, nội tâm liền an ủi. Phạm Thiết Hổ thì tỏ ra bình thản, sao cũng được ngược lại Quách Vân lại có phần bất ngờ hoảng hốt, hắn vội hỏi: - A Vũ! Ta còn phải nghiên cứu chiến thuyền, ta đi rồi việc này ai làm? Đỗ Anh Vũ xua tay, tỏ vẻ chán ghét xua đuổi, nói: - Thôi đủ rồi, ngươi nhìn lại ngươi xem, cả ngày trốn trong phòng nghiên cứu sắp phát điên rồi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cứ tiếp tục thế này thì Quách Bá Bá là không tha cho ta, ý ta đã quyết, lần này lên phía Bắc, ngươi cũng đi cho ta! Chuyện này Quách Ngọc Như cũng tán đồng, nàng đưa mắt uy hiếp nhìn Quách Vân khiến tiểu tử này không thể không ngoan ngoãn mà trở về làm người, không làm quỷ nữa. Đỗ Anh Vũ nhìn ba người, giải thích qua chuyến đi buôn lần này, hắn nói: - Lần này đi mua người, chú trọng đầu tiền là nữ nhân, càng nhiều càng tốt! - Tốt a! - Đỗ Anh Hậu nghe đến đây liền vỗ bàn hưởng ứng, nhưng cũng nhanh bị ánh mắt khinh miệt của mọi người nhìn đến ngại ngùng. Mặc kệ tên dở hơi này, Đỗ Anh Vũ lại nói tiếp: - Thứ hai, nếu được thì mua người tộc Việt, không thì tộc khác, hết rồi thì hãng mua người Hán! Tốt nhất là đa dạng chủng tộc, hiểu rồi chứ? Tô Hiến Thành lặng im từ nãy đến giờ nghe đến đây liền thắc mắc hỏi tại sao lại vậy? Đỗ Anh Vũ chỉ giải thích qua loa, nói đơn giản là dễ thuần phục... Ngươi đồng hoá một nhóm người đồng tộc bao giờ cũng khó hơn là một đám người khác tộc. Vì một đám người khác tộc bọn chúng không có đồng lòng! Chia nhỏ, trộn lẫn, sàng lọc! Đỗ Anh Vũ nói ra ba cái từ này là yếu quyết để chọn người. Nhìn lại mọi người, thấy không còn ai thắc mắc, Đỗ Anh Vũ nói tiếp điều kiện thứ 3: — QUẢNG CÁO — - Nếu có người không muốn bán đứt, có thể thuê, gọi là xuất khẩu lao động, ký kết giấy tờ đàng hoàng, có lương ăn, có chỗ ở, sau vài năm liền cho bọn hắn trở về! - Cái này! Phải chăng chúng ta là quá thiệt rồi? - Quách Vân quẹt miệng nói: Đỗ Anh Vũ chỉ cười cười đáp: - Ngươi an tâm! Ta chỉ sợ đến lúc đó, có đuổi bọn hắn cũng không đi! Người đã vào tay ta, làm gì có chuyện thả đi dễ dàng như vậy. “Liền sớm biết ngươi chắc chắn không có ý tốt” Đám người trong phòng đồng loạt nhổ miếng nước bọt. Phạm Thiết Hổ giơ tay xin phát biểu, hắn nói: - A Vũ! Nếu là người già trẻ nhỏ, có nhận hay không? Đỗ Anh Vũ nghe xong liền ngẩn người, đăm chiêu suy tính một chút, sau rồi cắt răng đáp: - Nhận, nhưng không được quá nhiều, không được quá già, quá nhỏ, quá bệnh tật yếu ớt, đi đường xa bọn hắn là không chịu nổi! Con mẹ nó, dẫu biết là làm ăn lỗ vốn nhưng Đỗ Anh Vũ vẫn là nhận. Thiên kim mua xương ngựa... Lợi ích gần như không có, nhưng danh tiếng tốt liền có. Vì sau vài tháng nữa, Đỗ Anh Vũ sẽ tiếp lấy một đợt nhân khẩu siêu cấp bùng nổ. Để ổn định đám người sẽ tới lúc đó, không gì tốt hơn đám người già trẻ nhỏ này. Lần này, Đỗ Anh Vũ là muốn thể hiện ra lòng dạ siêu cấp đại khí của mình. Mọi người trong soái trướng đều bất ngờ với quyết định của Đỗ sứ quân, nhưng thấy hắn đã nói vậy thì cũng chẳng ai nhiều lời nữa. Đây là lãnh địa của hắn, hắn muốn nuôi ai thì nuôi. Tiếp theo là vấn đề tiền bạc, Đỗ Anh Hậu cùng Quách Vân là mong chờ vấn đề này từ đầu, nhưng đáp lại chỉ là ba chứ: Không có tiền! Hai tên anh họ nghe xong liền mộng bức, nhưng chưa kịp nổi đóa Đỗ tiểu tử đã ném một phiến đá lên bàn, chầm chậm giải thích. Mua người bằng đá! Đây là cách làm của Đỗ Anh Vũ, giải thích thì khá đơn giản. Trước bán đá, sau thì dùng tiền đó đi mua người. Cái này thì phải cảm tạ Tống Huy Tông, tên này là vua nhưng mang tâm hồn nghệ sĩ, yêu thích các loại đá hiếm hoa lạ, gần đây hắn là yêu thích Hoa Cương Thạch. Được vua yêu thích, đám sĩ phu cũng học đòi theo, kết quả chơi đá trở thành xu hướng, phủ đệ kẻ có tiền ai ai cũng có thạch tượng, hiện tại văn nhân bên hông không có một cái ấn bằng đá hoa cương chính là quê mùa, thua chị kém em, từ đó giá Hoa Cương Thạch này cũng như thế mà bạo tăng Hắc hắc! Loại đá này Đại Việt cũng có, năm ngoái, Đỗ Anh Vũ sờ lấy chất liệu của tấm bia đá dùng để ghi công đám thương nhân liền nhận ra. Có lão nội thị làm trung gian giới thiệu, Đỗ Anh Vũ là kiếm được nguồn cung ứng. Sau khi sàng lọc qua, chọn lấy loại phù hợp với thẩm mĩ của Tống Triều, hắn là muốn dùng nó để bán. Không những vậy, hắn còn mở cửa hàng chuyên bán. Thợ điêu khắc đá Đại Việt cực kì có tay nghề, chùa triển lăng tâm các loại tượng đều là bọn hắn điêu khắc nên. Hiện tại đã có một nhóm thợ được chiêu mộ, chỉ chờ ngày xuất phát. Mà việc mở cửa hàng buôn này tất nhiên không thể là để bộ 3 anh họ của Đỗ tiểu tử phụ trách được, dù sao Đại Việt người muốn buôn bán ở Tống Quốc cũng chỉ giới hạn tại Khâm Châu mà thôi. Đỗ Anh Vũ tất nhiên phải chọn nhân tuyển khác. Ném lên trên bàn một tấm Thông Quan Văn Điệp! Đỗ tiểu tử nói: - Đến Khâm Châu, các người chia người ra, một người chạy đến Độc Long Cương, tìm Lý Ứng, ta sẽ viết một lá thư cho hắn, xem xong hắn liền hiểu, cầm theo tấm Thông Quan Văn Điệp này, nếu bị quan binh kiểm tra, nói là Tín Sứ sang chầu Tống Vương, sẽ được thả ra, mọi người hiểu rồi chứ? Cả đám người gật gù, đều hỏi đã hiểu. Đỗ Anh Vũ cũng tuyên bố cuộc họp kết thúc. Đám người lục đục rời đi, chỉ có Tô Hiến Thành cùng Đỗ Anh Vũ là ở lại, họ Tô sắc mặt phức tạp, nhìn Đỗ Anh Vũ nói: — QUẢNG CÁO — - Ngươi thật sự không nói với bọn hắn sao? Đỗ Anh Vũ lắc đầu nhìn sang, miệng cười cười, vỗ vai Tô Hiến Thành đáp: - An tâm đi! Bọn hắn sẽ không sao? Dứt câu, Đỗ Anh Vũ đưa mắt liếc sang bên cạnh, nhìn gã thuộc hạ Trần Kình đang khom người đứng đợi lệnh, hắn nhàn nhạt nói: - Đợi ba người bọn hắn đi, lập tức tung ra tin tức cho đám Hải Tặc tại Đông Hải, đang cho một đoàn thuyền buôn lớn đi đến Khâm Châu, trên thuyền mang đầy vàng bạc đá quý, cho bọn hắn biết rõ lộ trình luôn! Trần Kình nghe xong thì có phần rùng mình, không biết là sợ hãi hay là Hưng phấn nữa, hắn cúi đầu hô “Tuân Lệnh” một tiếng rồi quay người rời đi chuẩn bị. Đỗ Anh Vũ ánh mắt sắc lẹm nhìn theo bóng lưng lão Trần, thấp giọng thì thầm: “Mẹ kiếp! Mồi câu lớn như vậy, đám sói đói đấy mà nhịn được thì ta thật sự sẽ phục!” .... Khi đám người đều rời đi khỏi Soái Trướng thì trời đã sẩm tối. Tại thời điểm bên cạnh không còn một ai, nét tự tin trên khuôn mặt của Đỗ Anh Vũ cũng theo đó mà biến mất, thay vào đó là những vệt lo âu ẩn hiện. Hắn cứ vậy lặng lẽ ngồi lại một mình, kiên nhẫn hoạch định lại kế hoạch thêm một lần nữa xem thật sự còn có lỗ hổng nào hay không? Vì chuyện lần này là hắn lấy an nguy của cả 3 người anh họ ra đánh cược. Nên không cho phép có bất chắc gì xảy ra hết. Nhất định không được phép! Cảm khái một câu, Đỗ Anh Vũ chợt bần thần ngồi đó. Hắn biết bản thân mình có kẻ vô cùng mâu thuẫn! Có những việc vừa muốn làm lại sợ phải làm. Kì thật, chuyện lần này hắn không nhất định phải lấy tính mạng huynh đệ ra để mạo hiểm, nhưng cuối cùng hắn là vẫn làm. Ngu xuẩn, điên cuồng... nhưng không còn cách nào! Đứng dưới trướng của hắn lúc này không phải chỉ có người nhà mà là một đám người ngoài. Nếu chuyện nào nguy hiểm cũng giao cho người ngoài, người nhà thì lúc nào cũng an toàn hưởng phúc, liệu còn kẻ nào sẽ kính phục hắn? Tại Ma Sa động lần trước, tất cả vị trí đều phải chiến đấu với quân địch Duy chỉ có ba người anh họ của hắn thì không... Mặc dù sau ngày đó chẳng ai nói gì cả, nhưng rõ ràng bọn hắn là sẽ nghĩ ngợi. Lần 1 không sao, nhưng nếu lần 2, lần 3 cũng sắp xếp như vậy. Uy tín của hắn là tự nhiên sẽ giảm. Một chủ tử không có sự đối xử công bằng thì liệu có đáng để đi theo? Vậy nên, về việc lần này không phải 3 người anh họ của hắn đi làm thì không thể là ai hết. Chỉ là... Bỗng nhiên hắn cảm thấy bản thân mình là kẻ giả nhân giả nghĩa, tất cả mọi chuyện đâu có ai ép hắn, chỉ là hắn tự ép bản thân mình mà thôi! Không những bây, hắn là còn ép mọi người phải trả giá vì niềm tin của mình! Đã không ít lần hắn tự ngẫm nghĩ, cho rằng thật ra phát triển bình thường cũng được, từ từ đi lên, đâu nhất thiết là phải mạo hiểm... Đỗ Anh Vũ hắn cũng đâu có ưa thích trò đỏ đen, mang mạng người đi cược đâu? Nhưng khi từng bước, từng bước đi tới, Đỗ Anh Vũ nhận ra bản thân càng đi càng khó quay đầu. Là thuận theo lịch sử, hay là để lịch sử thuận theo mình? Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn. Hắn chọn cái thứ 2! Nếu đã là người xuyên việt, biết một chút lịch sử hướng đó, nếu không tranh thủ dựa vào đó thu chút lợi lộc. — QUẢNG CÁO — Đỗ tiểu công tử là cảm thấy có lỗi với bản thân. Lý Kế Nguyên từng nói Đỗ tiểu tử là thích dùng hiểm chiêu, chơi kiểu liều mạng!! Uhm! Cái này... Đỗ Anh Vũ là không thể cãi lại được Thật lòng Đỗ Anh Vũ hắn cũng sợ... Hắn sợ hãi một ngày nào đó vì nước đi hiểm của mình sẽ hại chết người thân cùng thuộc hạ, làm cho bọn hắn vì sự kiêu ngạo của bản thân Đỗ Anh Vũ mà trả giá! Nhưng hắn không thể vì sợ hãi mà dừng lại được!! Cũng không thể thể vì sợ làm sai mà không làm được! Con mẹ nó! “Xin tha thứ cho sự ích kỉ của ta!” Đỗ Anh Vũ lẩm nhẩm trong miệng, hắn nhắm chặt mặt lại, ngửa đầu lên trên ghế phía sau, âm thầm than thở “Ta là người xuyên việt, hẳn là nhân vật chính đi!” Ông trời ơi Ông sẽ giúp ta đúng không? ... Đỗ tiểu tử lặng im được một lúc lúc, cả người cứ đăm chiêu sưu nghĩ thì đột nhiên... Một bàn tay nhỏ, mềm main đặt lên đầu Đỗ Anh Vũ, rất thuận thục giúp hắn xoa bóp đỉnh đầu. Lúc đầu tiên Đỗ tiểu tử tưởng đó là Hoa Nương, nhưng mùi hương của nàng lại không phải. Mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc đang đứng sau lưng mình. Mia thấy Tiểu công tử ngửa cổ nhìn mình, có phần hoảng hốt nhưng cũng không có dừng lại, nàng vẫn kiên nhẫn, tỉ mĩ giúp Đỗ Anh Vũ nắn bóp. Cẩn thận từng li từng tí, sợ làm đau thiếu niên này. Công tử của nàng thích nhất là nàng xoa bóp cho hắn. Nàng cũng thích được xoa bóp cho công tử. Vài ngày nữa thôi... Nàng phải đi làm “Thánh Nữ” rồi! Lúc đó... Ai sẽ là người bóp vai cho công tử đây? ... Đỗ Anh Vũ lặng nhìn Mia một hồi, miệng khẽ thở dài! Hắn cũng quên mất rằng... Lần này đi lên phía Bắc, tiểu cô nương này sẽ cùng đi theo. Không biết năm nào tháng nào mới trở về!! - Công tử! Nghỉ ngơi thôi! Muộn rồi! - Mia nói rất chậm, từng chữ từng chữ cẩn thận nói ra! Mặt nàng đỏ ửng. Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên đứng dậy, nắm lấy tay nàng, mỉm cười nhẹ giọng đáp: - Uhm! Chúng ta đi nghỉ thôi! Hai thân ảnh, một cao một thấp... Nắm tay nhau đi về phía gian lều ngủ. Hôm nay Hoa Nương không tới. Chỉ có hai người bọn họ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]