Lê Nghi Phượng rời đi, đột ngột như cái cách nàng tới.
Đứng ở bến tàu, giương mắt nhìn con thuyền của Hồng Hạc Lâu từng chút từng chút khuất bóng rời xa, rồi hoàn toàn biến mất, Đỗ Anh Vũ mới hạ xuống tay nhỏ, nhưng không vẫy nữa, hắn lúc này bỗng nhiên nội tâm cảm thấy trống vắng lạ thường....
Trong cái rét tháng 3, nàng đến mang theo hơi ấm..
Của tiền tài, của các hạng mục đầu tư, của đơn hàng cung ứng sắt... sưởi ấm cho hắn.
Kể ra vậy thôi chứ Đỗ công tử nào có quan tâm đến nhưng cái trên, tiền tài vật chất hắn vốn khinh thường, cái mà hắn quan tâm là nàng!
Thật!
Đỗ Anh Vũ có chút cầm lòng chẳng đặng, khẽ thở dài.
“Sớm biết nàng nhiều tiền như vậy, hào phóng như vậy thì ta đã chuẩn bị tốt hơn... haizz! Thật đáng tiếc!”
“Tiểu Phú bà tốt như vậy, ngày nào, tháng nào mới có thể gặp lại đây!”
“Thôi đành vậy, gặp được đều là ý trời, có được chính là may mắn, không thể cưỡng cầu, không thể cưỡng cầu à!”
Người đều đã đi, Đỗ Anh Vũ hắn cảm thấy cũng đến lúc nên trở lại, hắn quay đầu, không quên nhắc đám thuộc hạ nâng lên hai thùng vàng cùng nhau trở về.
Chỗ vàng này là cần một chuyên gia như hắn kiểm nghiệm một phen.
Lý Triều nhiều vàng! Đỗ tiểu tử là đã sớm biết từ lâu...
Chỉ là không nghĩ ra nổi một tiểu cô nương như Lê Nghi Phượng lại giàu có đến như vậy, vẫy tay một cái liền xuất ra được nhiều vàng đến thế!
Đỗ Anh Vũ nghĩ là mình đã đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360486/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.