Chương trước
Chương sau
Lê Nghi Phượng rời đi, đột ngột như cái cách nàng tới.
Đứng ở bến tàu, giương mắt nhìn con thuyền của Hồng Hạc Lâu từng chút từng chút khuất bóng rời xa, rồi hoàn toàn biến mất, Đỗ Anh Vũ mới hạ xuống tay nhỏ, nhưng không vẫy nữa, hắn lúc này bỗng nhiên nội tâm cảm thấy trống vắng lạ thường....
Trong cái rét tháng 3, nàng đến mang theo hơi ấm..
Của tiền tài, của các hạng mục đầu tư, của đơn hàng cung ứng sắt... sưởi ấm cho hắn.
Kể ra vậy thôi chứ Đỗ công tử nào có quan tâm đến nhưng cái trên, tiền tài vật chất hắn vốn khinh thường, cái mà hắn quan tâm là nàng!
Thật!
Đỗ Anh Vũ có chút cầm lòng chẳng đặng, khẽ thở dài.
“Sớm biết nàng nhiều tiền như vậy, hào phóng như vậy thì ta đã chuẩn bị tốt hơn... haizz! Thật đáng tiếc!”
“Tiểu Phú bà tốt như vậy, ngày nào, tháng nào mới có thể gặp lại đây!”
“Thôi đành vậy, gặp được đều là ý trời, có được chính là may mắn, không thể cưỡng cầu, không thể cưỡng cầu à!”
Người đều đã đi, Đỗ Anh Vũ hắn cảm thấy cũng đến lúc nên trở lại, hắn quay đầu, không quên nhắc đám thuộc hạ nâng lên hai thùng vàng cùng nhau trở về.
Chỗ vàng này là cần một chuyên gia như hắn kiểm nghiệm một phen.
Lý Triều nhiều vàng! Đỗ tiểu tử là đã sớm biết từ lâu...
Chỉ là không nghĩ ra nổi một tiểu cô nương như Lê Nghi Phượng lại giàu có đến như vậy, vẫy tay một cái liền xuất ra được nhiều vàng đến thế!
Đỗ Anh Vũ nghĩ là mình đã đủ coi trọng nàng, nhưng kết quả hắn vẫn là có chút coi thường tiểu Phú bà này!
Trong lòng cố ức chế mừng vui, hắn một đường quay trở lại trong lều, mấy tên thuộc hạ đặt hai hòm gỗ xuống đất rồi xin cúi đầu phép cáo lui.
Vẩy vẩy xua tay ra hiệu cho đám người luo ra ngoài, khi không còn ai hết, Đỗ Anh Vũ bộ dạng trở nên lấm la lấm lét, hắn nhìn quanh một vòng, thấy an toàn liền không cần phải giả bộ nghiêm trang thêm nữa, tham lam sắc thái từ từ hiển hiện trên khuôn mặt ngây thơ.
Hắc hắc! Hàng về!
Mở thử ra một chiếc hòm, ánh sáng vàng kim lấp lánh bên trong như muốn sáng loà mắt chó của Đỗ tiểu công tử!
Nhìn từng khối, từng khối kim loại vàng óng trước mặt, Đỗ Anh Vũ hắn miệng cười đến tận mang tai, đôi mắt thì híp tịt lại, hắn ngăn không nổi bản thân nước miếng tùm lum, nụ cười khả ố cũng như thế mà phát ra thành tiếng.
Tô Hiến Thành đúng lúc có chuyện muốn tới báo với Đỗ công tử, vừa đến nơi liền nghe thấy cái giọng cười bỉ ổi của gã cấp trên thì thiếu chút nữa quay đầu trở lại.
“Con hàng này lại lên cơn điên gì rồi?” Tô thư sinh một tay vén màn, tiến vào soái trướng, một mặt nghi hoặc thầm nghĩ.
Vừa tiến vào bên trong, đập vào mắt Tô Hiến Thành là một tiểu tử đang ngồi xổm đào đất, thật trọng xếp từng thỏi vàng xuống hố rồi thật trọng lấp đi, có lẽ vì quá tập trung, tiểu tử này không phát hiện ra có người đừng ngay sau lưng hắn.
- Sứ Quân! Cái này là... - Tô Hiến Thành đột ngột lên tiếng hỏi làm Đỗ Anh Vũ giật thót cả mình, nghiêng người ngã vật ra, tay nhỏ ôm lấy bộ ngực, biểu lộ như nhồi máu cơ tim đến nơi.
Phải mất một lúc mới bình thường trở lại, Đỗ Anh Vũ lại nhìn ngó xung quanh 1 vòng rồi mới kéo Tô Hiến Thành ngồi xổm xuống, cùng đào đất với mình.
- Vàng này tạm thời giấu đi, lúc cần sẽ mang ra sử dụng! - Đỗ tiểu tử giải thích qua loa.
Tô Hiến Thành có chút tò mò gặng hỏi:
- Nhưng vàng này từ đâu mà đến vậy?
Đỗ Anh Vũ cũng chỉ nói đơn giản là bạn cho vay để phát triển Đông Hải lãnh địa.
Nói đến chuyện này, Đỗ tiểu tử là khóc không ra nước mắt.
Toà lãnh địa này nhiều một con Tì Hưu Hấp Kim Thú, ném vào bao nhiêu cũng không biết đủ.
Kinh tế ở lãnh địa không lúc nào là không có khó khăn, đang là giai đoạn mới phát triển, ở đâu cũng phải dùng đến tiền. — QUẢNG CÁO —
Đặc biệt đối với một kẻ có cá tính như Đỗ Anh Vũ lại còn tốn nhiều tiền.
Quan điểm của hắn chính là đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất.
Nếu chỉ tạm bợ thì đừng có làm!
Các hạng mục xây dựng, hắn là vung một núi tiền đập xuống, thuê đám thợ từ Hồng Châu ngày đêm xây dựng cái gọi Yên Hưng Sơn Thành.
Không sai, chính là toà Sơn Cốc ngày đó, giờ đã dần dần có dáng dấp của huyện thành, các đội buôn từ phía Nam cũng bắt đầu lai vãng, cùng người dân ở đây buôn bán.
Tiếng lành đồn xa, việc Đỗ Anh Vũ cấp đất miễn thuế 3 năm cũng dần dần thu hút một đám người dân vùng lân cận đến ở lại, xin được làm con dân.
Nhìn cái mảnh đất khô cằn hoang vắng vài tháng trước đây, lúc này đã trở nên dần dần cho sức sống, Tô Hiến Thành nội tâm cũng là thật vui vẻ, lúc đó hắn quay sang nói với Đỗ tiểu tử :“tất cả đều là nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực mà thành!”, Đỗ Anh Vũ cười miệt thị đáp lại, hắn nói :”Tất cả đều là nhờ sức mạnh của đồng tiền!” Sau đó hai kẻ này lại nhảy vào cắn nhau.
Chuyện xưa không nói lại, nhìn vào hiện tại, Tô Hiến Thành một bên chôn xuống thỏi vàng, một bên đơn giản báo cáo:
- Đoàn gia người tới rồi, Sứ Quân... là có sắp xếp gì không?
Đỗ Anh Vũ liếc mắt sang nhìn Tô Hiến Thành, nở nụ người trêu chọc, khinh khỉnh nói:
- Nàng ta quả thật rất thương ngươi...
Tô Hiến Thành cũng chẳng phải dạng vừa, tay đung đưa thỏi vàng, miệng đáp trả:
- So với Sứ Quân còn kém lắm!
Đỗ Anh Vũ cùng Tô Hiến Thành nhìn nhau một hồi rồi thôi, không lẫn nhau tổn thương nữa, bàn vào chuyện chính, Đoàn tiểu thư lần này cho mượn Đoàn gia công binh tận 200 người, gấp đôi so với dự tính, vậy nên mới dẫn đến việc họ Đỗ trêu chọc họ Tô.
Cả 200 người này đều là thợ lành nghề có kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực xây dựng, giá trị đối với Đông Hải lãnh địa bây giờ quý giá vô cùng, Đỗ Anh Vũ suy nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định, chia đôi đám người.
100 người ở lại Yên Hưng tham gia kiến thiết xây dựng.
100 người còn lại, hắn muốn mang bọn họ ra đảo Vân Đồn giúp hắn xây dựng trang viên cùng thương cảng!
Hiện tại đảo Vân Đồn đã khai thác được vài tháng, ở trên đảo đặt trọng binh canh gác nghiêm ngặt.
Đây kì thật cũng không phải đảo Hoang như Đỗ Anh Vũ trước đó vẫn tưởng, ngay từ thời Lê Triều, Đại Việt đã cho người đến đây xây đồn trại tại núi Vân, gọi là đồn Vân, luôn có binh lính đồn trú tại nơi này, sang triều Lý mọi sự cũng không có thay đổi.
Đám binh sĩ đồn chú tại đây nghiễm nhiên trở thành đồ trong túi của Đỗ Anh Vũ, tất nhiên vì việc này mà hắn đắc tội một số người... nhưng mặc kệ, có lợi không thu chính là thằng đần, Hắn! Đỗ Anh Vũ sợ quái gì ai!
Ngoài đám binh lính ở sẵn trên đảo, hơn 500 binh sĩ của Đỗ Anh Vũ cũng tiến nhập vào nơi này, đứng đầu đầu chính là Vệ Nam, Trịnh Hà, mới tới Nguyễn Khôn cùng nhân sinh mờ nhạt Hữu Dực Vệ Thống Lĩnh Trần Lục.
Vân Đồn cũng thành nơi Đỗ Anh Vũ đóng quan nhiều nhất, vì ở trên này còn phải giam giữ một đám thủy tặc, Hải tặc mà lúc trước Đỗ Anh Vũ một đường đáng dẹp để đến đây, bọn chúng cũng là lực lượng lao động, khai thác khoáng sản chính của Đỗ Anh Vũ tại nơi này.
Cụ thể là Than!
Trong lịch sử, mỏ than Kế Bào của Vân Đôn cũng là mỏ than đầu tiên của Đại Việt, được khai thác trong thời kì Pháp Thuộc, mặc dù hiện tại công cụ đào mỏ có phần đơn giản nhưng cũng không ngăn được Đỗ Anh Vũ muốn khai thác than ở nơi đây.
Than được khai thác sẽ được dùng để sản xuất Xi Măng, rèn binh khí... tất cả đều thuộc bí mật quân sự cũng như dân sự, Đỗ Anh Vũ không thể không đóng trọng binh để canh gác được.
Ngoài ra đám Hải tặc này còn có một tác dụng lớn khác, từ bọn hắn, Đỗ Anh Vũ là moi được không ít thông tin của đám Hải tặc khác.
Hải tặc nơi đây có rất nhiều băng nhóm, nhưng chính xác thì có 3 cỗ thế lực cầm đầu.
Một là Nhóm đến từ phía Nam Tống Quốc, đa phần là nhóm người Mân Nam Phúc Kiến.
Nhóm thứ 2 là Hải Tặc Chiêm Thành, đám này cực kì hung hăng hiếu chiến, cái gì, của ai cũng dám cướp.
Nhóm thứ 3 đến từ chính Đại Việt, năm xưa Trần Kình là kẻ đứng đầu nhóm này, hiện tại Trần gia rửa tay gác kiếm, cầm đầu hiện tại lại là kẻ khác. — QUẢNG CÁO —
Ngoài ra mơ hồ còn có một cỗ thế lực ngoại lai xa xôi khác, đến từ Đông Doanh Nhật Bản, điều này làm Đỗ Anh Vũ khá bất ngờ, hắn là tưởng rằng Hải Tặc Nhật Bản là phải đến thế kỉ 13 mới tồn tại, hoá ra thời điểm này là đã có.
Quả nhiên khi thương mại trên biển bắt đầu phát triển, nơi nơi đều có những kẻ không làm mà muốn có ăn!
Đỗ Anh Vũ tuyên bố hắn là muốn thay thầy Huấn dạy lại đám người này.
Hì hục cả buổi, Đỗ Anh Vũ cùng Tô Hiến Thành đã giấu đi được hết chỗ vàng.
Ngồi bệt dưới đất thở phì phò, Đỗ Anh Vũ quay sang đối với Tô Hiến Thành nói:
- Chỗ vàng này hiện tại chỉ ta, ngươi biết được, tạm thời đừng động đến, bần cùng bất đắc dĩ mới được lấy ra sử dụng... luôn phải có đường lùi cho bản thân!
Tô Hiến Thành gật đầu, sau thì trầm lặng một lúc mới nói:
- Sứ quân... chuyện đám Hải Tặc, là không có cách nào khác hay sao?
Đỗ Anh Vũ nghe Tô Hiến Thành đột ngột hỏi thì hơi ngẩn người, sau thì cười xuề xoà, lắc đầu nói:
- Không phải là không có cách khác, chỉ là sẽ mất rất nhiều thời gian, mà ta thì không muốn chờ! Đám Hải tặc này thì những con ngựa hoang du đãng trên biển, nếu không có lý do đủ nặng, sẽ không gom bọn hắn lại được.
- Ngươi không sợ bọn hắn nghi ngờ sao? - Tô Hiến Thành thần tình nghi hoặc, nói:
Đỗ Anh Vũ ha ha cười nói:
- Nếu là chúng ta mang ra tin tức, tất nhiên bọn hắn sẽ nghi ngờ, nhưng nếu là người nội bộ lại khác.
- Ngươi muốn nói là Trần Kình bọn hắn...
Gật đầu, Đỗ Anh Vũ đáp:
- Không chỉ là Trần Kình, chuyện lần này muốn không lộ vẻ giả dối tự nhiên sẽ phải làm thật, thông tin cũng theo chính đám thương nhân truyền ra bên ngoài, hơn nữa khi xuất phát tự nhiên sẽ bừng bừng khí thế mà đi, để cho ai ai cũng có thể đến quan sát, ta không tin với món mồi ngon như vậy, bọn chúng là kiềm chế được!
Đám Hải Tặc muốn phục kích thuyền buôn, tất nhiên sẽ đợi đến khi con thuyền rời ra lãnh địa của Đỗ Anh Vũ, mà phù hợp nhất cho chuyện phục kích này chẳng đâu khác ngoài khu quần đảo ngoài vịnh.
Vịnh Bắc Bộ quần đảo lớn nhỏ vô số, dễ ẩn nấp, là một nơi tuyệt hảo để phục kích...
Cũng là nơi tuyệt với để phản phục kích!
Đỗ Anh Vũ cười gằn, hắn vì chuyện này đã chuẩn bị mấy tháng trời.
Ngay từ đầu để tụ tập đám Hải tặc này lại một khu vực, hắn đã phải tung ra tin tức là có một đoàn thuyền buôn bị đắm ở trên vịnh, tin tức này truyền ra gần như ngay lập tức thu hút đám cá mập này tới đây vớt xác tàu.
Tìm tòi cả tháng trời không thấy gì cả, ngây khi đám tặc này đang muốn bỏ đi thì nhận thêm tin tức mới lần này, hiển nhiên tâm lý chung của Đám Hải Tặc là đã mất công đến đây, nào có thể trở về tay không!
Lòng tham lu mờ lí trí... Đỗ tiểu tử lợi dụng chính là điều này.
Vài tháng trước, Đỗ Anh Vũ lưới đã sớm quăng ra, hiện tại chỉ còn chờ lũ cá tham lam này chủ động bơi vào mà thôi!
...
Cùng lúc đó, tại kinh thành.
Đỗ Phủ.
Phạm Quyên lúc này bụng càng lúc càng lớn, đi lại cũng trở nên khó khăn, Đỗ Tướng cũng vì thế mà thuê thêm rất nhiều nha hoàn trong phủ, phòng khi cần thiết.
Bản thân Đỗ Tướng cũng bớt đi rất nhiều công việc để dành thời gian cho phu nhân ở nhà.
Chửa là cửa mả! Không thể không đề phòng.
Đặc biệt là vào cái thời kì y học chưa phát triển, thuốc men khan hiếm như hiện nay thì chuyện 1 xác 2 mạng cũng không phải là hiếm gặp. — QUẢNG CÁO —
Đối với Đỗ Tướng hiện tại thì hết thẩy đều đặt phu nhân cùng đứa trẻ trong bụng lên hàng đầu.
Đến như cái thằng con trai cả thì cũng đã sớm bị hắn quăng ra xó nào không biết.
Áp tai vô bụng của Phạm Quyên, cảm nhận đứa trẻ liên tục đạp đạp, Đỗ Tưởng hí hửng ngẩng đầu nhìn phu nhân, vui vẻ nói:
- Phu nhân, đạp thật là mạnh, chắc chắn là con trai rồi!
Phạm Quyên lườm một cái khiến hắn hơi rụt đầu lại, thu bớt nụ cười, nàng một tay xoa bụng, cúi đầu hướng về đứa trẻ chưa sinh ra, hiền từ nói:
- Con gái của mẹ, ngoan nào, ngươi nghịch ngợm đến nỗi cha ngươi cũng tưởng ngươi là con trai đây này.
Đối với sự “cuồng” con gái của vợ mình, Đỗ Tướng là đã bó tay từ lâu, cũng chẳng muốn phân bua, nàng đang mang thai thì nàng chính là nhất, nàng chính là trời, nàng có nói mặt trời mọc ở hướng Tây thì Đỗ đại nhân cũng chỉ có thể quay đầu về hướng Tây khen ngợi bình minh hôm nay thật đẹp mà thôi.
- Phu nhân! Thời tiết trở lạnh, ta đưa phu nhân vào trong không khéo cảm mất! - Đỗ Tướng nhìn vợ, tỏ vẻ quan tâm nói:
Phạm Quyên gật đầu, đi được vài bước bỗng thừ người ra làm Đỗ Tướng sợ muốn chết, vội vã đỡ lấy nàng.
Bỗng nhiên Phạm Quyên chẳng hiểu vì sao mà bật khóc, nàng nhìn chồng, thút tha thút thít nói:
- Trời lạnh, A Vũ lại ở gần biển, không biết hắn có mặc đủ ấm hay không, nơi đó không phải kinh thành, cũng không phải Hồng Châu, một nơi hoang vu như vậy... con trai số khổ của ta tới đó khác gì đi đày!
Phụ nữ quả nhiên được làm từ nước, nói khóc liền khóc, Đỗ Tướng Đỗ đại nhân cả người bất đắc dĩ, hắn dường như đã quen với việc này rồi, phụ nữ có thai chính là đa sầu đa cảm.
Lúc đến công chuyện thì Đỗ Tướng ngoài an ủi vợ ra thì cũng chẳng có cách nào khác.
Hở ra một chút lại an ủi, hơi một chút lại vỗ về.
Đó chính là sinh hoạt của Đỗ đại nhân thời gian gần đây.
Đang dỗ dành phu nhân thì lão quản ra chạy tới thông báo có khách tới.
“Đột ngột đến! Là ai được nhỉ?” Lão Đỗ thầm nghĩ trong lòng nhưng cũng rất nhanh nhận được giải đáp.
Là con rể hắn Sùng Hiền Hầu cùng con gái Phạm Quỳnh Anh tới chơi.
Phạm Quyên lúc trước còn khóc như mèo, vừa nghe thấy con gái đến liền vui mừng rạng rỡ, luôn miệng hỏi “Quỳnh Anh ở đâu? Quỳnh Anh đến rồi sao?”
Nàng hướng đám hạ nhân hạ lệnh nhanh cho mời.
Nói đến đây thì có một chuyện cũng tương đối kì hoa, con gái nàng, Đỗ Quỳnh Anh cũng có thai.
Theo tính toán, cả hai hẳn là sẽ đẻ cùng một năm, có nghĩa trong năm này, Đỗ Anh Vũ hắn vừa có thêm một đứa em, vừa có thêm một đứa cháu!
Rất nhanh, Sùng Hiền Hầu liền đỡ vợ tiền vào, hai mẹ con nhìn thấy nhau liền tay bắt mặt mừng, lâu ngày không gặp liền kéo nhau ra một góc thủ thỉ tâm sự.
Bỏ lại nơi này hai gã đàn ông đối diện nhìn nhau.
Dù không cần nói ra nhưng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong ánh mắt của kẻ đối diện.
Haizz!
Không cần phải nói ra.
Là nam nhân, chúng ta đều hiểu!
Khủng hoảng khi mang thai không phải chỉ có ở phụ nữ đâu!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.