Địch Viễn có một chuyện không thể hiểu, mà hắn cũng không muốn tìm hiểu vì đây là cơ hội của hắn.
Nghe tường thuật các trận đột kích kỵ trước đó của quân Tây Vực, có một điểm chú ý đó là chưa thấy lực lượng cung thủ của Đại Việt có mặt.
Đại Việt thiếu cung thủ?
Đây là câu hỏi đặt ra cho Địch Viễn.
Dĩ nhiên hắn vẫn nghi ngờ quân Đại Việt ém hàng, nếu hắn thực sự tấn công tổng lực mới dùng cung thủ đả kích kỵ binh của hắn.
Nhưng thông qua phép thử vừa rồi hắn phát hiện đúng là Đại Việt không bố trí cung thủ, hoặc họ không có.
Không có cung thủ thì chết đi, Địch Viễn liếm liếm môi.
“ Tây Vực không chỉ có thương kỵ sĩ mà cũng có cung kỵ đó” Địch Viễn ti hí mắt dài hẹp nhỏ như rắn độc mà nhìn về quân trận Đại Việt trước mắt.
Cung thủ đã khó đào tạo.
Cung kỵ lại càng khó đào tạo.
Người trung nguyên không thể bù lại người thảo nguyên điểm này. Thảo nguyên ai ai cũng biết bắn cung, già trẻ lớn bé, phụ nữ đều bắn cung tốt.
Trung nguyên người muốn biết bắn cung phải đào tạo rất lâu từ hai đến bốn năm cho một bộ cung. Thời gian này cho Kỵ Cung thủ còn lâu lâu hơn nữa, mà không phải ai cũng có tiềm chất để học tập.
Vì vậy người Hán đánh nhau với người Thảo nguyên, chưa chắc kỵ thương của họ yếu hơn, thậm chí nếu chơi kỵ thương với trang bị giáp tốt hơn người Hán có thể san bằng khoảng cách về kỹ thuật cưỡi ngựa với người Thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338915/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.