“ Đối xử Dương Cổ tốt một chút”
Đang ngồi uống trà Tích bỗng nói một câu.
“ Cái gì… khặc khặc… khục khục khục”
Vương Triều Tiến sặc trà, sặc thật, sặc lên mũi , sặc đến đỏ mặt không thở được.
Vương Triều Tiến kinh hãi sợ Tích ca năng lực phản gián.
Bên trong thân binh có mười hai tên thám tử từ các thế lực trong Mân quốc bị lôi ra hết.
Vương Triều Tiến vừa thèm thuồng vừa kính sợ năng lực này.
Nhưng khi nhắc đến Dương Cổ thì Vương Triều Tiến sặc.
Dĩ nhiên sặc rồi, những tưởng Dương Cổ công khai thân phận đi từ sớm sẽ không bị phát hiện là Vương Triều Tiến đưa vào bên cạnh Tích nhưng hắn vẫn biết.
May mà còn một người chưa đoán ra.
“ Vệ Húc ta rất ưng ý hắn , ngươi nhạc phụ này có thể thả hắn qua bên ta không?”
Vương Triều Tiến lúc này đúng là tí nữa trượt chân mà ngã xuống ghế.
“ Hắn nói cho ngươi?”
“ Ta đoán , chính vì thế ta mới không tra vấn hắn mà trực tiếp hỏi nhạc phụ ngươi”
“ Ngươi… quá thông minh rồi” Vương Triều Tiến than thở.
“ Chuyện này ta không trách ngươi nhạc phụ, ai trong hoàn cảnh ngươi cũng làm vậy thôi, dù sao ta cũng là Đại Việt Vương gia, đến Mân lại nắm quyền cao chức trọng nắm đếm phân nửa quân quyền trong tay. Ngươi không đề phòng ta thì không xứng là Vua Mân rồi” Ngô Khảo Tích nhàn thoại như nói chuyện người khác.
Vệ Húc là ai? Vì sao nói đến Vương Triều Tiến lại toát mồ hôi?
Đây chính là thân vệ đội trưởng, kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338914/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.