Địch Viễn cau mày nhìn một loạt ánh sáng trước mặt như có bàn tay khổng lồ đang lớt qua che khuất.
Cảnh tượng này khiến cho hắn cảnh giác hẳn cả lên.
Đại Việt quân trước mặt Địch Viễn lúc này còn quy củ cùng chuyên nghiệp hơn cả hắn tưởng tượng. Nhưng Địch Viễn còn chưa mường tượng ra hậu quả của hành động này. Muốn dùng việc che đèn để hạn đế cung kỵ? Chủ tướng Đại Việt không sợ che đèn sẽ ảnh hưởng đội hình trường thương binh?
Vả lại đâu có che hết. Địch Viễn vẫn nhìn thấy các hàng sau của Đại Việt quân trận sáng dõ đèn và đủ chiếu sáng về phía những hàng phía trước thôi?
Cảnh giác thì cảnh giác, tinh nhuệ cùng kỷ luật thì sao? Không có cung thủ tức là chết.
Địch Viễn liếm liếm môi mỏng gương mặt lập lòe ánh sáng đuốc ánh mắt ánh lên vẻ tàn khốc khát máu.
“ Cho Cung Kỵ xuất trận”
Hắn hạ lệnh cho binh sĩ bên cạnh.
Một tiếng kèn lệnh trầm bổng vang lên, theo tiết tấu của quân Tây Vực, đây chính là hiệu lệnh tiến công theo hệ thống truyền tin của quân Tây Vực.
Thực tế thì cả Địch Viễn lẫn Ngô Khảo Ký đều rất mạnh, rất nhanh nhạy nắm bắt tình huống chiến trường, đây đều là chiến tướng chỉ huy, đều là những nhà quân sự được xếp vào hàng đầu của thời đại này.
Không biết Địch Viễn từ đâu có được khả năng ấy nhưng Ký đúng là phải trải qua trăm cay ngàn đắng học tập, thử sai, thực hành trên khắp các mặt trận mới có được.
Lắm ông mới xuyên mấy ngày đã cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338916/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.