Chương trước
Chương sau
Chuyện học sinh các lộ, các huyện khắp nơi toàn quốc đi về Thăng Long kiếu kiện rất oanh động.
Tỉ lệ đậu của đệ tử thế gia các châu huyện so với tỉ lệ của các trường công lập tại Thăng Long- Thiên Đức, Thiên Trường- Hưng Long là rất thấp. Có thể nói là một trời một vực so sánh không nổi.
Giấy trắng mực đen cãi không được. Nếu nói người thế gia không giỏi là phiến diện, thế gia những học sinh có chân tài thực học đỗ đều là đỗ cao các ngành khó. Nhưng rõ ràng là thế gia số lượng so toàn dân số lượng chỉ là số nhỏ nếu chơi công bằng.
Cho nên tổng ba yếu tố, chủ quan, cấp bằng láo, số lượng không đủ tạo giả tượng thế gia chất lượng quá kém.
Điều này rất khó biện mịn cho rõ.
Nhưng chắc chắn lần này thế gia bị mất mặt.
Nhóm thứ hai là thư hương gia tộc, hàn môn sĩ gia.
Bọn này rất ghê, học hành đối với chúng là tính mệnh cho nên trong nhóm này những nhà có tư tưởng cách tân, thật sự đầu tư con cái học tân sách giáo khoa thì giỏi vô cùng. Đa số đều theo ngành luật mà đi, ít nhất lần này Lý Từ Huy phải bắt được 20-30 thằng từ nhóm này vào danh sách cơ cấu lập pháp- tư pháp sau này. Vì trong luật đề thi Lý Từ Huy cho ám quẻ câu hỏi vượt cấp năm 1 trung học. Vậy mà ngoài Đỗ Mỹ Phượng không ít đứa làm được.
Thật ra cách so sánh này không công bằng nhưng Huy phải làm vì thời gian gấp chỉ có thể tạm lần này sơ sài.
Năm sau sẽ thi theo ban, ngoài môn cơ sở giống nhau các môn tự chọn sẽ phân ban, mỗi ban sẽ có thủ khoa riêng của mình. Nếu vậy chuyện lợi dụng mà trạng nguyên như Lê Vi Lan sẽ không có được.
Ý là nàng vẫn trạng nguyên thủ khoa nhưng chỉ ơ ban Luật Kinh Tế thôi.
Nhưng nói gì thì nói lần này Lý Từ Huy mò được không ít nhân tài. 4000 chọn 100 tỉ lệ 1 chọi 40 rất kinh.
100 người này sẽ có 48 người trực tiếp bổ xung chỗ trống của đám quan viên bị Huy cách chức trước đây, tất nhiên nhân viên Bố Chính vẫn làm nguyên vị vơi tư cách phụ tá bọn họ. Nói giảm nói tránh thực tế là gia sư dạy một kèm một để đám này khá lên.
Đám còn lại là dự bị quan viên tiếp tục theo học ở trường, có việc sẽ ưu tiên mời vào triều làm quan.
Nhưng chuyện sinh viên nghèo các tỉnh tụ tập Đoan Môn ngày một đông kêu gào đòi công bằng đã kinh động khắp nơi.
Số lượng từ 200 giờ lên 600 người ngăn mẹ cổng Đoan Môn lại.
Cấm Vệ quân không đuổi thậm chí cấp thức ăn, đồ dùng, cho xây lều ở tạm hai bên tránh rét.
Ngày 28- 2 năm Hưng Long thứ 2 đã là gần ngàn người mỗi ngày tụ tập nơi này.
Không còn là các vị nhà nghèo nữa mà có thư hương gia, hàn môn sĩ gia, thương nhân gia con em tụ họp than khóc.
Thế gia đâu chỉ ép hàn môn nông hộ, bọn họ ép tất cả, thương nhân không đóng cao tiền mua giấy chứng nhận đừng mong có học lực khá đi thi. Thư hương Hàn Môn Sĩ không nguyện trung thành lập mộ hạ phục vụ thế gia đừng mong có giấy chứng nhận đi thi.
Thế đạo này….
Cuối cùng Bện Hạ Minh Huy cũng chịu gặp trực tiếp chúng ta. Minh Huy Thánh Thiên Bện Hạ vạn tuế vạn vạn tuế.
Đây là tiếng lòng sĩ tử thiên hạ. Nay tại quảng trường Thiên An lại là gần ngàn học sinh khắp nơi quần áo phẳng phiu có mới có cũ có sang có bần nhưng đều sạch sẽ gọn gàng xếp hàng nơi đây.
Nói đến rất buồn cười là khi nhóm thương nhân học sinh con em gia nhập đội hình khiếu kiện thì tình hình khác rồi.
Bọn chúng đồng cảnh ngộ, cùng bị thế gia ức hiếp nên đoàn kết lại.
Mấy anh công tử ca con cái thương nhân la lớn “ Trừ thế gia nhóm học sinh toàn thiên hạ là anh em, sao lại để huynh đệ khổ sở?”
Vậy là túm bọn hàn môn đi tửu lâu, mời ở khách sạn, tiền các ca không thiếu đã là anh em không khách khí.
Cho nên mấy ngày nay hàn môn, nông hộ, công tượng hộ không phải ngủ bờ bụi rồi. Sạch sẽ chỉnh chu hơn quá nhiều.
Lý Từ Huy xuất hiện. Sĩ tử nhao nhao khom mình hành lễ ho to bệ hạ vạn tuế.
Lý Từ Huy giơ tay cho bọn nó yên lặng lại mà nói trực tiếp không thông qua nữ quan.
“ Trẫm biết các ngươi lòng cảm giác ấm ức, bất công, và có tức giận. NHƯNG TRẪM VÀ TRIỀU ĐÌNH CHƯA GIÚP ĐƯỢC CÁC NGƯƠI. Quốc khố và nhân lực giáo viên chưa đủ để triều đình xây dựng công học khắp Đại Việt”
Lý Từ Huy câu đầu tiên đã khiến toàn bộ học sinh não nề thất vọng, thậm chi có kẻ lã tã nước mắt rơi đương trường.
“Lại thêm nữa chuyện các ngươi nói muốn Bộ Giáo Dục thanh tra các tường tư thục chất lượng, triều đình làm nhưng không ra kết quả gì, Không có bằng chứng gì chứng minh học lực các ngươi tốt hơn thế gia con cháu. Các trường tư thục đều được tra nhưng sạch sẽ vô cùng, không một dấu vết, vậy Trẫm đi đâu lấy lại công bằng cho các ngươi?”
Thế gia thám tử cài vào đám người này cười thầm trong bụng.
Đã làm loại chuyện này mà để lại bằng chứng có mà điên, học bạ đã được sửa từ đầu đến đuôi, làm sao tra được cái gì… ha ha ha ha….
Đám học sinh thì có đứa khóc thành tiếng rồi.
Đến lúc này Huy không muốn bọn hắn bị dày vò thêm nữa.
“ Trẫm biết chuyện này các ngươi khó chấp nhận. Nhưng hiện thực là vậy. Ngay cả Trẫm nếu không đủ thời gian, tiền bạc, cùng nhân lực cũng không thể mở trường công lập khắp nơi trong cõi Đại Việt. Nhưng lẽ dĩ nhiên Trời không tuyệt đường người, Trẫm cũng không thể trơ mắt nhìn các ngươi khổ sở… vậy đi”
Lý Từ Huy hơi dừng lại, đám thám tử thế gia thì dỏng tai nghe ngóng tin tức. Đám học sinh thì nín thở chờ đợi.
“ Nếu các ngươi cảm thấy tư thục không ổn có thể chọn công lập trường để học. Trẫm cho xây dựng bốn ngôi trường đặc biệt gọi là Trường Trung Cấp Tài Năng. Hai ở Thăng Long, Một ở Bố Chính, Một ở Thiên Trường. Các ngươi nếu cảm thấy mình đúng là tốt mà không được đánh giá đúng có thể đến đó dự thi tuyển”
“ Học nơi đó sẽ có học bổng giúp các ngươi trang trải khi học xa nhà. Có khu ký túc xá cho học sinh xa nhà, có nhà ăn cho học sinh, thậm chí còn bố trí công tác kiếm sống cho các ngưoi, nếu có trí thì vừa học vừa làm vẫn thành tài. Các ngươi yên tâm về báo lại cho học sinh địa phương của mình , chi phí đi lại triều đình sẽ thanh toán. Nhưng chỉ thanh toán cho những ai trong kỳ thi có điểm trung bình trở lên, tránh những kẻ dốt nát nhưng lại vẽ vời tiêu tốn bạc của quốc gia.”
Lý Từ Huy giải thích. Đám do thám thế gia nghe nhưng cũng thấy chẳng ra sao, có ba cái trường bốn cái trường thì giải quyết được gì. Vả loại loại trường này nhà nước lại trả tiền người đi học. Vậy triều đình xây được bao nhiêu? Càng mở nhiều càng mở rộng thì triều đình càng chịu không nổi.
Lý Từ Huy mà biết được thì cười khẩy, thế gia còn dùng ánh mắt xưa cũ về Thăng Long do Ỷ Lan quản mà đánh giá Thăng Long trong tay Huy là chết rồi.
Đây là chính sách hấp thu nhân tài. Các thế gia vùng đất sẽ bị chảy máu nhân tài, chảy máu chất xám đến chết. Một hai năm chưa thấy gì, chục năm là gượng không được.
Vả lại về mặt lợi ích? Đào tạo lũ này thành tài chúng kiếm lại bao nhiêu tài nguyên cho Huy, ai mà đếm được.
Mở trường học khắp nơi? Nói đùa Kể cả giờ đang đánh nhau nhé Huy vẫn dư sức mở khắp Đại Việt, 6 triệu dân? Tính ra 3 ngàn trường học tiểu học là đủ . Trung học chắc tầm 300 là ổn, phân ca mà học. Mỗi trường cần tầm 10-20 giáo viên, giờ đã quá đủ ở Bố Chính giáo viên không cần dạy tiểu học vỡ lòng 5-6 ngàn giáo viên trung học Bố Chính lo được.
Nhưng vấn đề đó là xây dựng công lập tiểu học các vùng đất xa không sao, xoá mù chữ thôi.
Nhưng xây trung học đại học ở xa trên các vùng thế gia quản là chết, đó là may áo cưới cho người.
Học sinh học ra nào biết công lao của ai , nên báo ân, làm việc cho ai? Họ chỉ biến ở trên vùng đất đó, họ học thành tài thì phục vụ tại vùng đất đó mà thôi.
Cho nên cái chiêu của Ký rất là thâm, rõ ràng đủ tiền xây công lập khắp nơi nhưng hắn không làm, hắn để Thế gia chia mảnh bánh này nhưng thực tế là âm thế gia rất sâu, tạo thành chằng chịt mâu thuẫn thế gia cùng giới học thứ mới của Đại Việt. Như vậy thế gia sống nổi không?
Học sinh lúc này nghe nói có 5 ngàn xuất học bổng ở bốn ngôi trường thì khóc rống lần nữa vì sung sướng, họ không sợ thi cử vì họ tin khả năng của mình. Họ chỉ sợ cầm cùi miệt mài học tập mà không thể đổi đời, không thể xuất đầu, không được công bằng công nhận mà thôi.
Lý Từ Huy cấp tiền về quê cho học sinh nghèo tại chỗ, dặn họ về quê thông báo, ai có năng lực hẵng đi thi để đỡ tốn thời gian tiền bạc cùng công sức. Thời gian tuyển sinh ở tháng tư ngày mười hai. Nhớ lấy nhớ lấy.
Găm xong một quả bộc phá siêu to khổng lồ vào lưng thế gia. Lý Từ Huy hài lòng rời đi, nàng phải tập trung vấn đề thanh lọc nội bộ Cấm Vệ quân cùng bủa lưới giết Ỷ Lan. Cấm vệ quân đã dò ra được mấy cái đầu mối, Cẩm Y Vệ đã dò theo rồi. Cảnh vệ các cấp phối hợp ăn ý, hai cơ quan này một sáng một tối xiết chặt quản lý hơn an ninh các vùng mà Lý Từ Huy quản. Đồng thời một lần nữa Cẩm Y Vệ - Đông Xưởng phát động thẩm thấu các vùng đất còn lại của Đại Việt mà Lý Từ Huy chưa kiểm soát.
Nên nhớ vì sao Đông Xưởng có vẻ mờ nhạt trong hệ thống Đại Việt, tên thì vẫn như hai hệ thống nào đó, nhưng chức năng khác hẳn. Thực tế Cẩm Y Vệ mới là cơ quan tình báo, thực hiện tình báo giám sát, điều tra, không có quyền bắt giữ trừ những trường hợp đặc biệt mà Lý Từ Huy chỉ định. Cảnh Vệ binh mới là có nhiệm vụ lùng bắt tội phạm, có được chứng tứ xát đáng từ Cẩm Y Vệ thì họ sẽ bắt. Còn Đông Xưởng chính là cơ quan giám sát hai thằng kia cấm để bọn chúng làm ẩu vượt quyền thôi. Đây mới chính là cơ cấu của ba tổ chức trên. Chẳng qua trong hoàng cung Cẩm Y Vệ hoạt động không tiện cho nên riêng hoàng cung thì Đông Xưởng đảm nhiệm luôn nhiệm vụ mật thám, giám sát các thái giám cung nữ, quý nhân phi tần.
Lại nói đến lúc này phương Bắc chiến tranh.
Bất động thì như Thái Sơn, đã động thì như vũ bão.
Kế hoạch đã chỉnh hợp, bao ngày quân nhu vật liệu đều đã tốt. Thuốc nổ một lần nữa đã rang kỹ, đạn pháo nạp thuốc nổ, lựu đạn tháo ra thuốc nổ rang lại. Mọi thứ đã hoàn thành. Lúc này không còn chần chờ gì mà … tấn công.
Bảy vạn quân chia ba đường lao về Hành Dương Thành.
Lý Kế Nguyên mang hai vạn binh với 300 khẩu pháo dọc sông Hưng Giang ngược bắc 30 dặm tiến vào Hành Sơn chiếm cứ địa hình thuận lợi, xây công sự, bố trí mai phục.
Ngô Khảo Ký dẫn theo đại quân năm vạn chia làm tiền hậu hai lộ bao vây trái phải Hành Dương.
Nùng Cao Xương dẫn theo Hoàng Thừa Trí tiến về phía Sâm Châu tìm vị trí phục kích đánh chặn viện binh của Địch Viễn.
Thủ lại Vĩnh thành chỉ có một vạn, thực tế thì vào Vĩnh Thành chỉ có đường Hành Dương, nếu chiếm được Hành Dương thậm chí nơi này thủ 5 ngàn đã đủ.
Thư cấp tốc về Quế Lâm, tụ tập 2 vạn tráng đinh ngay lập tức xuôi dòng hỗ trợ cho Lý Kế Nguyên. Vi Phùng Thanh là người lo việc này.
Nhớ các trại chủ bị chém vì tội cầm thú chứ, các trại của họ đã có người lên thay nhưng vẫn bị lũ Hoàng Thừa Trí giám sát cung mạnh đè chế, đây là cơ hội lập công chuộc tội của họ. Ra dân phu hỗ trợ đại quân xem như nợ mới nợ cũ cho qua. Nhiệm vụ này rơi vào Vi Phùng Thanh người Tráng là đúng rồi.
Có điều làn này công thành Hành Dương khác lắm, Ký không có kỳ mưu gì ngoài đánh thẳng, quy củ công thành, bởi vì không có thời gian để nhây nhưa các cách đánh kiểu san hào lấp thành như xưa. Phải đánh nhanh nhất, sau đó xây dựng phóng tuyến ngăn chặn quân Tống điên cuồng công tới.
Cho nên trận này là máu tanh công thành cả hai phe Tống Việt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.