Như đã nó Ngô Khảo Ký đánh giá sai lầm sự phức tạp của Biển Hồ cho nên lâm thế khó. Lý Thường Kiệt đã hết sức khuyên can Ký nên mang theo thuyền nhỏ, nhưng Ký lại quá tự tin và ỷ lại Carrack chân vịt không buồm . Phải Carrack chân vịt không buồm rất cơ động lợi hại, ăn nước cũng không sâu chỉ 2m có thể tiến vào rất nhiều loại kênh rạch ao hồ. Tháo đi buồm càng là không cần lắp giả long cốt đối trọng. Rất mạnh mẽ trên sông lẫn biển. Dường như nó không có đối thủ lúc này vì giáp khoẻ, cơ động, tốc độ đủ dùng, không cần phụ thuộc gió. Súng pháo đầy đủ hoả lực. Nhưng sông và biển hồ là hai khái niệm khác nhau, Carrack chân vịt thiết giáp không sợ mọi loại tập kích lén lút nào nơi này, thậm chí nó đứng yên cũng không có bất kì chiến hạm Khmer nào có thể có cách hữu hiệu nào tấn công nó. Nhưng thuyền đổ bộ cùng thuyền của người Lavo không như thế được, nhất là thuyền đáy tròn Lavo thâm nước 3m rất dễ mắc cạn, mắc là lại tốn qua nhiều thời gian kéo. Hai loại này không quá cơ động rất dễ bị tập kích. Quân Khmer lợi dụng thông thạo địa hình nấp trong các bụi đước. Chỉ chờ liên quân Đồng Minh đi qua là sẽ ùa ra ném hoả, bắn tên sau đó chồn lẹ trước khi thiết giáp hạm chân vịt đến hỗ trợ. Bốn mươi Thiết Giáp hạm không thể nào bổ trợ đầu đuôi. Tất nhiên còn có 25 Carrack kiểu cũ mái chèo với buồm có thể hỗ trợ đánh nhưng thực ra nhóm này cũng vất vả đối phó lắm. Buồm lớn phải hạ hết tránh tên lửa bắn lén, vì có giả long cốt nên cũng khá dễ mắc kẹt. Đến nỗi Ngô Khảo Ký phải cho hạ lệnh chặt hết cột buồm tháo hết long cốt giả , chỉ dùng chèo thì những chiếc Carrack này mới hoạt đông tốt lên và nhóm Carack mới cũ hợp lại đủ bảo vệ hoàn chỉnh hạm đội. Phản ứng của Ngô Khảo Ký rất nhanh, rất quyết đoán tuy gây tổn hại cho chiến hạm nhưng lại như phẫu thuật loại bỏ khối u , khiến Carrack cũ có thể nhẹ nhành hơn, linh hoạt hơn tác chiến. Người Bố Chính không sao cả, dù sao mất cột buồm thì về nhà trang lại là được. Nhưng mà người Lavo và người Pahang thì méo hết cả mặt. Trong hai mươi lăm chiến hạm Carrack bị chặt cột buồm đó có 13 chiếc của bọn họ. Lavo được tặng 5 cái mua nợ năm cái. Pahang vì lòng tận trùn với liên minh mà được Ký thưởng nóng tại chỗ sang tên 3 cái Carrack. Bọn họ là quốc gia cạnh biển Carrack là biểu tượng sức mạnh trên biển, cho nên không có buồm…. hu hu hu. “ Mếu máo cái gì, đánh xong trận bao nhiêu tổn thất ta đền cho, Bố chính cong tói 100 chiến hạm kiểu này chờ bán, về tới ta đổi hết mới cho các ngươi chứ không phải đi sửa, tặng kèm một lớp thiết giáp như vậy” Ngô Khảo Ký vỗ vỗ vào thành thiết giáp hạm mà nói. Thứ này tăng chẳng bao nhiêu trọng lượng 4 tấn thép đủ tăng quá nhiều bảo đảm chiến đấu. Nên phổ biến. “ Cảm ơn Bình Nam Vương” “ Thật sao Vương gia?” Một tên tại chỗ cảm ơn một tên nghi ngờ hỏi. Có chút nghi ngờ là Kyansittha quốc vương tiểu quốc Pahang , thằng này giọng nghi ngờ hỏi lại không phải vì cái gì thiếu tin tưởng mà là bản năng khi nhận được lợi ích đột ngột thôi. Còn thái độ của Chiên Bàn Phú Thái III thì rõ ràng, lời Bố Chính nói không cần nghi ngờ nhiều. Đó là chân lý. Liên quân phe Đồng Minh tinh thần không hề xuống cho dù bị tập kích quấy nhiễu nhưng nói thật những lần tập kích đó kẻ địch mới là phe chịu siêu cấp tổn thương. Quân Khmer chỉ cần cẩn thận không ló đầu khỏi thuyền đổ bộ, mái che trên đầu cùng vách dày sẽ ngăn hết tên đạn cho bọn họ. Ngay cả bị đốt cũng không cần hoảng chỉ trong chốc lát quân Bố Chính sẽ tới dập lửa. Chỉ cần không loạn là được. Chỉ là điều kiện sinh hoạt của quân Khmer rất tồi, họ thuyền đổ bộ phải chen chúc không chỗ nằm ngủ, ngủ chủ chỉ có thể thay phiên nhau, kẻ đứng thức chen lại, người ngồn dựa nhau ngủ. Ăn uống không quá lo vì trời hai mưa, nước ngọt từ thuyền Bố Chính thuyền Lavo săn tích đủ lại thêm hứng mưa không quá sợ hãi. Ăn thì ăn lương khô, chỉ là chuyện vệ sinh và tắm rửa không thể như ý. Kéo dài mãi không phải là cách. Nhưng lúc này chặt cột thuyền mọi chuyện đã tốt lên. Đủ lực lượng bảo vệ, chiến hạm Carrack đi lại tự do, cho nên quân Bố Chính lại lần nữa từ từ tiến lên. Carrack đi đầu dò đường có ba chiến hạm dùng sào đo nước sâu. Sau đó đám quân đằng sau bám đuôi mà đi. Pháp này được mỗi tội mất thời gian, nhưng như vậy đủ rồi, thoát khốn cảnh là tốt lắm. Đúng lúc này tin vui chợt đến. Đúng là khi chuyện xấu đến thì đến liên tục khi chuyện tốt bắt đầu thì cũng dồn dập kéo đuôi nhau mà đến. Medang tới rồi, dẫn đội là Daksamavamca chiến thần của cả vùng Tam Phật Thề và Chola, thậm chí danh tiếng của hắn đã vang đến tận Pegang, vì không thiếu lần Daksamavamca dẫn thủy binh đập cho Pegang tơi bời hoa lá cành. Tất nhiên là vì đánh hỗ trợ cho Lavo rồi. Quan hệ của hai nước này siêu tốt, siêu đẹp. Thằng này đến muộn vì nhà xa nhưng cuối cùng vì Ngô Khảo Ký mắc kẹt lại tạo điều kiện cho hắn đuổi kịp. Tin tức Ngô Khảo Ký bị mắc kẹt dĩ nhiên được truyên ra ngoài Cửu Long giang thông qua hệ thống Ưng Khuyển truyền nhau mà đi. Điều này khiến Daksamavamca không bị mắc vào những sai lầm tương tự. “ Đại ca….” Daksamavamca mừng rỡ tung mình từ thang bắc lao xuống sang thuyền chạy đến bên Ngô Khảo Ký vái chào. Sáu năm không gặp hắn dĩ nhiên vẫn liếc mắt là nhận ra Ký như hạc giữa bày gà. “ Daksamavamca tốt tốt… không cần lễ như vậy… trong nươc tốt cả sao?” Ngô Khảo Ký vội đỡ ấy hai tay của hắn nâng lên, hai an hem gặp nhau sau nhiều năm xa cách có vạn lời muốn nói. Tất nhiên trong đám em Ngô Khảo Ký chỉ ngứa mắt Jayavirahvarman II thôi. Lúc này thằng này đang trốn một góc khe khẽ vẫy tay cười về phía Daksamavamca như chào hỏi rồi. “ Ha ha quốc vương Lavo, bản vương có lễ…” Daksamavamca cười lớn nhìn về Chiên Bàn Phú Thái II. Hai người thân phận là ngang nhau, vì Daksamavamca đã kế vị Medang, thậm chí Medang quốc còn mạnh hơn Lavo cho nên hai người dùng lễ ngang hàng đối. “ Medang quốc vương đã lâu không gặp” Chiên Bàn Phú Thái III cũng mừng rỡ lễ đáp, hóa ra hai thằng này biết nhau và đã từng gặp. Cũng phải thôi, liên minh quân sự tam quốc đã từ sau năm rồi, ngày càng khăng khít, dĩ nhiên có gặp gỡ vài lần không có gì lạ Kyansittha II vương quốc Pehang hơi lép , một là quốc gia hắn bé, hai là mới ra nhập liên minh có hai năm gần đây cho nên lễ rất thấp xưng tiểu vương. Điểm đáng nói là đám này rất ăn ý dùng tiếng Việt để giao lưu tại đây có lẽ bình thường khi ngoại giao với nhau cũng dùng tiếng Việt cho nên khá thoải mái thân thuộc. “ Nhị ca sao ngươi không tới” Daksamavamca hướng về Jayavirahvarman mà gọi. “ Kệ hắn, hừ hừ không nên thân ..” Ngô Khảo Ký lườm nguýt… Jayavirahvarman rụt đầu lại cười méo xẹo. Daksamavamca đến đúng lúc quá. Cần phải nói cả thằng này và Chiên Bàn Phú Thái IV đều rất gì và này nọ. Sáu năm đều béo bẫm vì Bố Chính quan hệ. Thật nếu không vì Chola tiên tục can dự, không vì Chola quá đông quân có thể uy hiếp Madang trên bộ thì thằng Daksamavamca này đã từ lâu thống nhất mẹ đảo Java rồi. Nếu nói hải quân Bố Chính thứ nhất thì Medang đám vỗ ngực xếp thứ hai ở Đông Nam Á mà không ai dám tranh chức, Thậm chí Đông Bắc Á hắn cũng dám ganh đua vị trí này. Bắc Nguyên Liêu vẫn chưa có lực lượng thủy quân hùng mạnh thực sự. Ngô Khảo Tước thủy quân chỉ bắt nạt mấy nước lèo tèo xung quanh như Tiều Tiên mà thôi. Nếu đánh với Tống, Nhật Bản còn xét dài. Tất nhiên nếu Carrack chuyển cho Nguyên Liêu mọi chuyện sẽ rất khác. Người Medang nói riêng và người Mã sống ở Java nói chung vẫn có truyền thống hàng hải sớm. Họ ảnh hưởng từ Ấn Độ. Nhưng kỹ thuật đóng ghe thuyền của người Mã đã phát triển rực rỡ và có những nét độc đáo. Trước khi các kiến thức của Lý Từ Huy thay đổi tư duy đóng tàu của khu vực thì Medang- Java vẫn là các quốc gia duy nhất trong khu vực có thể đóng hải thuyền đi xa , an toàn và trọng tải lớn. Ví như thuyền 400 tấn 500 tấn lúc đó Ký vẫn phải xin từ Medang, lại thêm thuỷ thủ cũng phải nhập từ Mã Lai người. Nhưng sáu năm với công nghệ máy móc vượt trội chống đỡ thì Bố Chính đã vượt lên trước dẫn đầu, thậm chí Medang lúc này mới cần viện trợ chiến hạm mua chiến hạm từ Bố Chính. Ngay cả thuyền buôn cũng mua từ Bố Chính vì giá cả còn ưu thế hơn tự đóng nhiều lần. “ Hả cái này các ngươi tự đóng?” Ngô Khảo Ký nhìn một chiến hạm của Medang tò mò. “ Đại ca chê cười rồi, Medang muốn thử phỏng chế đóng mà quá khó khăn, nhiều thiết bị linh kiện trong chiến hạm chúng ta không có, đóng lên chất lượng thấp quá không vào mắt rồi” Daksamavamca khiêm tốn. “ Ta thấy rất tốt, tự cường là hảo … ha ha. Chất lượng thì từ từ đóng nhiều quen tay mà thôi” Ngô Khảo Ký khen ngợi, không vì hàng ngoại quá chất lượng mà quên đi nội địa sản xuất, tự lực tự cường , tinh thần đáng khen ngợi. Đám Medang có hàng mẫu Carrack nên mô phỏng lại chế tạo, tuy không thể sao chép 100% nhưng cũng khá 80%. Tất nhiên thợ Medang tay nghề không tồi nhưng họ thiếu quá nhiều máy móc phụ trợ đi, ngay như bulong ốc vít không có, họ chỉ có thể tán sắt mềm đinh tán. Hiệu quả vẫn được nhưng bảo dưỡng khó khăn. Daksamavamca vỗ vỗ tấm thiết giáp trên chiến hạm quay qua hỏi Ngô Khảo Ký “ Lại là sảng phẩm mới của chị dâu?” Đám này có thói quen cái gì mới sẽ quy chụp lên đầu Lý Từ Huy, vì sáu năm thành thói quen rồi. “ Coi là vậy đi.. về đến ta cho các ngươi một đám về nhà tự lắp lên bản thân chiến hạm, sức bảo vệ rất tốt” Ngô Khảo Ký cũng không keo kiệt. “ Ha ha cám ơn đại ca” Daksamavamca rất sảng khoái cười. Hắn sẽ không hỏi tại sao thuyền không mái chèo, không buồm vẫn chạy được, vì hắn biết điều. Có những thứ có thể hỏi có những thứ hỏi ra sẽ khiến đôi bên xấu hổ. Tuy rất thân thiết đồng minh nhưng mỗi nước đều có cốt lõi bí mật quân sự. Daksamavamca tin rằng vì có thứ này cho nên Bố Chính mới có thể bán đi Carrack chiến hạm buồm chèo cho bọn hắn. Cho nên thứ này quyết không thể bán hoặc chưa thể bán trừ khi Bố chính có thứ tốt hơn. Nhưng Daksamavamca nhầm. “ Không thắc mắc vì sao thuyền này không có chèo không có buồm nhưng vẫn chạy được sao?” Ngô Khảo Ký cười tươi vỗ vai hắn mà hỏi. “ Dạ, đệ không dám hỏi, có những thứ dù là anh em, đệ cũng không dám vượt phép hỏi” Daksamavamca thành thật. “ Ha ha ha … ngươi xem.. ngươi quá câu nệ rồi có gì mà không hỏi được, mấy đứa các ngươi càng già lá gang càng teo lại sao? Thứ này cũng không có gì đặc biệt có điều chế tạp phức tạp máy móc khó bảo dưỡng, rơi vào tay các ngươi thì hỏng là không sửa nổi. Vậy đi, quay đầu lại ta cho các ngươi mỗi nhà một chiếc làm tiêu chí. Là Ca nói thật không phải tiếc gì các ngươi, sau này các ngươi dùng sẽ hiểu, chẳng nhẽ dùng mỗi lần hỏng nhỏ phải chạy đến Bố Chính sửa sao?” Ngô Khảo Ký rất sảng khoái cười lớn mà nói oang oang. Lavo quốc vương mừng ra mặt, lão thèp thứ này lâu quá rồi, rất cường đại , nhìn qua rất lợi hại. Nhưng lúc này lão mới biết quan hệ giữa con trai lão cùng vị lão đại khu vực này không bình thường. Cứ thấy cách đối xử của Ngô Khảo Ký đối với Daksamavamca khác hẳn là biết. Mà nghe đâu con trai lão quan hệ vị này đâu kém hơn Daksamavamca đâu. Tiếc là quốc gia lúc này không ai lãnh binh đánh nhau với Pegang được ngoài con trai lão cho nên lãng phí cơ hội gặp vị này. “ Làm cái trò gì vì thử thuyền chạy mất ngàn dặm chọc lũ khốn Pegang giờ mất đi cơ hội gặp Bình Nam Vương” Lavo Quốc vương lẩm bẩm chửi thằng con trai. Rảnh quá không gì làm vòng một vòng lớn qua đánh Pegang cảng biển, để rồi chọc bọn này công tới Sancock. Cuối cùng lại phải tự thâm chết dí ở đó từ thủ bỏ đi cơ hội gặp Ngô Khảo Ký. Bỏ gặp là bỏ bao nhiêu tiềm bạc lợi ích? Vị này quá hào sảng đàn anh. “ Hả quốc vương nói gì vậy?” Ngô Khảo Ký hỏi, quốc vương Lavo lẩm bẩm hắn nghe không ra. “ Haizzzz là bản vương thấy thương thăng con trai, nó không có việc gì làm đi chọc bọn Pegang chó điên, giờ lại còng lưng trấn thủ Sancok bỏ lỡ cơ hội gặp Vương gia” Quốc Vương Lavo than thở. “ Khà khà tưởng gì đâu, chúng ta liên minh quân sự chính trị tuy chưa từng ký hiệp ước rõ ràng vì trước đây bản Vương chỉ là trấn thủ một Lộ không có tư các dại diện cho Đại Việt. Nhưng cho dù không hiệp ước kí kết bao năm qua chúng ta còn khăng khít hơn cả đám liên mịn ký kết cả đống giấy tờ kia.” “Tất nhiên chuyện Lavo cũng nên có cái kết , lần này lo xong Khmer sẽ đến Lavo rồi Medang. Pegang cần đánh thì đánh cần thu thì thu, đất đai Lavo nên lấy lại toàn bộ, Pegang cần bồi thường. Còn về Medang thì đảo Java quá loạn, nên đến lúc thống nhất. Pahang quá yếu với tư cách một thành viên như vậy không quá cân bằng cũng nên mở rộng. Chuyện này cuối năm nay tới Thăng Long chúng ta lên kế hoạch” “ Vẫn biết giữa chúng ta tín dự quan trọng hơn ba thứ hiệp ước ký kết kia nhưng ký kết có cái lợ của nó là danh chính ngôn thuận, đồng thời cũng làm lớn một chút, thông cáo toàn thiên hạ Liên Minh Quân Sự Đông Hải, từ đó kẻ nào dám nhòm ngó hay có ý xấu đều phải coi chừng” “Yên tâm giờ ta đã là Thái Úy - Thống Chế thống lãnh toàn quân Đội Đại Việt.. ưmh hưm.. khụ khụ vợ ta là Nhiếp Chính Vương đứng Đầu Đại Việt đã đủ tư cách đứng ra ký kết chuyện này” Choáng, cái máu gì đủ tư cách hay không đủ tư cách. Ngươi có là trấn thủ Bố Chính không thì chúng ta cũng ký… ký ngay không do dự. Quan trọng gì vương gia hay không. Vợ chồng ngươi quá thần kỳ nắm Bố Chính be bé chưa đầy 30 vạn dân đã mạnh đến rối tinh rối mù cả khu vực. Không có Bố Chính chúng ta còn thọ đến ngày nay sao… ký đi, ký luôn ở đây đi. Ấy khoan đã. Nhiếp chính vương. Thái Úy, Thống Chế , toàn Đại Việt, Cái quỷ đi gặp ma. Tin tức là bế tắc thời này không đơn giảnh nhanh như vậy tới nơi trừ khi cố tình tìm hiểu cho nên không ai ở đây biết hai vợ chồng nhà này vô thanh vô thức leo lên khống chế cả Đại Việt. Chuyện này đám người này đã đoán từ đầu trước sau gì Bố Chính cũng tranh chấp với Thăng Long. Kiểu gì Bố Chính cũng gọi bầy đên trợ giúp. Đây là suy nghĩ chung của đám người. Cho nên trước khi Bố Chính mời họ công Thăng Long thì các vị này không bao giờ nghĩ Ngô Khảo Ký Lý Từ Huy có thể thượng vị được. Đáng sợ là Ngô Khảo Ký mới về Đại Việt bao lâu? Hai vợ chồng không dựa sức bên ngoài đã nhảy lên khống chế Đại Việt? Đáng sợ quá đi mà. Nói đùa sao? đôi này nắm mỗi Bố Chính đã mạnh đến hết nói, nay nắm cả Đại Việt chậc chậc… khó có thể tưởng tượng. Ký đi, ký luôn đi… nơi này có đủ người nè… Đám người nơi đây trong lòng gào thét. “ Chúc mừng đại ca, chị dâu thượng vị , Cảm ơn Đại Ca – Chị Dâu quan tâm Medang, chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn chỉ chờ Đại Việt qua đến nơi sẽ thống nhất Java” Daksamavamca cao hứng cao cao hứng cúi mình cảm ơn, là lễ tiết Đại Việt tiêu chuẩn, ước mơ thống nhất Java của hắn đã rất gần, vị lão đại mở mồm quy hoạch tức là sẽ thành hiện thực sớm muộn. “ Chúc mừng Vương gia, Lavo thật sự cảm ơn ngài quan tâm, chúng tôi bị Pegang cùng đám người Thái phương Nam quấy rối quá khổ rồi” Lão khốn cáo già muôn mở rộng lãnh thổ lên phương nam thì nói thẳng, hàm ý lôi phương nam vào đây ai chẳng hiểu, chỉ khổ đám người Thái Lọ thôi. Thái Nhọ thì đúng hơn, ngồi không ăn búa vào đầu quá nhọ. “ Tiểu vương, không thiểu thần cảm ơn Vương gia vạn tuế…” Kyansittha khóc, hắn khóc thật. Pehang bị bắt nạt liên mien, từ ngày ra nhập liên minh đã khởi sắc, nhưng mái vẫn chưa thể mở rộng lãnh thổ. Nhưng các vị lão đại này phẩy tay một cái bằng hắn cố gắng cả năm. Một câu của đại boss đã quyết định số phận cả tộc hắn hưng thịnh hay suy vong, xưng thần thì có sao? Kyansittha học kỹ văn hóa Việt , hắn dám xưng thần đấy. Chỉ xưng thần mới có thể thật sự đứng vững được địa vị nơi này. “ Đệ… đệ ngu dốt làm phiền Đại Ca… ta ta cũng đem quấn giúp Lavo” Jayavirahvarman lí nhí. “ Lo cái thân ngươi trước đi, lần này thu phục lại Khmer nếu ngươi còn để mất mà chạy đến Bố Chính xem ta có lột da ngươi không?” Ngô Khảo Ký trợn mắt. Cả đám bấm bụng cười nhưng cũng hết sức ăn định tâm hoàn. Jayavirahvarman tã đến như thế này mà vị lão đại vẫn tình nghĩa cưu mang, hưng sư động chúng vạn dặm giúp lấy lại giang sơn. Có lão đại như vậy ai không muốn? ai có thể nắm trước tương lai, nếu một ngày nào đó vạn nhất tương lai có chuyện xấu. Có lão đại như vậy hô hào anh em đứng lên giúp đỡ, còn sợ cái máu nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]