Có hay không có Medang tham chiến là khác biệt nhau hoàn toàn.
Không phải quân Medang có bao nhiêu đông, bao nhiêu cường, mà là tính khắc chế của các chủng loại quân.
Cũng rất may mắn Ngô Khảo Ký kết nghĩa ba thằng em thì chỉ có một thằng ăn hại, hai thằng còn lại rất được.
Rất may là thằng ăn hại vẫn có võ, võ chạy rất cao.
Daksamavamca chưa bao giờ ngừng chiến đấu chưa bao giờ ngưng tham vọng thống nhất Java cho nên hắn là chiến tướng thực sự, quân sự chỉ huy rất kinh ngiệm.
Tương tự Chiên Bàn Phú Thái III tuy không dã tâm bành trướng nhưng hắn bị Pegang đánh từ lúc mới mở mắt cho đến giờ, sáu năm dẫn binh đánh không nghỉ thằng này đã có một bộ tư tưởng quân sự riêng của bản thân.
Jayavirahvarman thật ra phải thông cảm cho hắn, tình hình Khmer giờ rất loạn đối thủ của hắn lại là một thằng rất trâu bò đầy mưu mô xảo quyệt. Tây Khmer lại không có tiện liên hệ Bố Chính cho nên khó phát triển được.
Lại nói về Daksamavamca điều binh rất có bộ.
Hắn nghe tình hình khó khăn của Ký thì không có đem toàn bộ 2 vạn 5 ngàn binh của mình đi vào mà chia làm hai đạo một đạo toàn thuyền đổ bộ lao vào Ton Sap sông rồi xuôi dòng biển hồ, đạo thứ hai đổ binh ở Pnom Penh( lúc này chỉ là làng chài , đồng bằng các tiểu bộ lạc Khmer sống) sau đó qua qua lại lại trên sông MeKong vận binh Khmer một vạn say sóng đã khôi phục sức chiến đấu lên Pnom Penh.
Từ Pnom Penh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338824/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.