Ngô Khảo Ký cảm thấy dường như mình là kiếp xa nhà, chuyên phải đánh nhau nơi xa. Tính ra hấn xuyên về Đại Việt mà ở Đại Việt không có bao nhiêu ngày cả.
Ký cảm thấy mình đang xa lầy ở Biển Hồ y như tình trạng ở Chi Lăng.
Hắn như một võ sĩ hùng mạnh đối đầu cùng một đứa trẻ con nhưng trong căn phòng quá nhiều chỗ ẩn nấp hắn không thể tìm ra đứa trẻ kia mà bóp chết.
Đám Khmer thuỷ bịn rất tặc, chạy rất nhan toàn tìm chỗ nước nông mà phi Carrack thuyền không dám đuổi gấp.
Đánh đắm thì nhiều thuyền lắm của địch nhưng đám này một là bị bắn chết hai là chui rừng đước mà chạy bắt không nổi. Bố chính lính Ngô Khảo Ký không dám để quân sĩ nhảy xuống rừng Đước truy đuổi.
Bắt dân chỉ đường, dân chỉ biết khu vực mấy km xung quanh họ . Mà họ cũng không nắm quá vững nông sâu mặt hồ vì họ toàn đi thuyền siêu nhỏ, đâu thể mắc cạn mà để ý.
Ngô Khảo Ký muốn lui binh rồi.
Đà Nẵng nơi này náo nhiệt hẳn lên, từ khi Nam Vương đến thì cuộc sống người dân Ê Đê khá từng ngày.
Nữ Vương bỏ mặc không quản, đóng cửa học cái gì đó sách giáo khoa. Nam Vương một tay sắp xếp mọi thứ hoàn hảo hoàn chỉnh, nhìn thấy rõ. Mỗi người đều có phận sự công tác rõ ràng.
Binh sĩ chuyên nghiệp luyện tập, nông dân cày cấy. Ngư dân đang học đánh bắt cá, người đốn gỗ thì theo voi lên rừng làm việc. Người dệt vải giờ đang học cách vận dụng máy dệt, máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338822/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.