Vì phải mang theo tất cả lợn dê bò gà gia súc cùng thực phẩm lương thực thu được ở Đặng Gia thành , cho nên khi đội quân cuối cùng của Bố Chính nhập quan lúc đó cũng đã là giờ trưa.
Quân sĩ đã dã rời và không thể tiếp tục chiến đấu.
Lý Thường Kiệt cùng 3 ngàn quân đã đi trước đến Chính Hòa và đặt đại bản doanh ở nơi này chuẩn bị công việc tác chiến với gần 2 vạn phỉ quân bên kia sông Linh Giang.
Ngô Văn Võ đã thành công đả thông thông đạo nối liền hai miền nam bắc Linh Giang do đó thông tin từ Tòng Chất và Bố Chính liên tục được đưa về.
Đúng như dự đoán, hai nơi này bị công kích dữ dội những vẫn đứng vững trong những giây phút khó khăn. Nhất là Bố Chính với số lượng quân khá nhiều cho nên không những đứng vững mà còn gây được nhiều thiệt hại cho quân địch.
Lý Thường Kiệt rất bình tĩnh, ông không vội vàng tiến hành các hoạt động quân sự khi chưa đủ thông tin. Có những lúc binh quý thần tốc, nhưng có những lúc quân sự lại cần một chữ ổn. Nói chung nghệ thuật quân sự là phải tùy vào tình hình cụ thể. Mà ở đây có định hải thần trâm là Lý Thường Kiệt Thái Úy trùm quân sự Đại Việt cho nên chúng quân sĩ không quá lo lắng. Họ chỉ lo lắng một điều, chủ công mất tích.
Tin tức liên tục được đưa về Chính Hòa.
Ba vạn người Anak Đê bị nhây đến hoảng cho nên đã trốn lên núi Am, trong thời gian ngắn quân Đại Việt khó lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338568/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.