5 giờ sáng, những ánh ban mai đầu tiên đã ló rạng.
Đáp theo những tín hiệu từ Đồ Chiêm Quan thì Lý Thường Kiệt cử trước 3000 quân còn khỏe mạnh nhanh chóng tiến về nơi này. Trong đó có rất nhiều chiến tượng.
Trung quân Bố Chính rời bỏ Đặng Gia thành vì nơi này thực tế không có ý nghĩa chiến lược nhiều đối với Bố Chính vào lúc này. Dẫn theo 3 ngàn tì binh người Việt dẫn theo thương binh cùng xác đồng đội rời khỏi chiến trường, trận chiến đã đi đến hồi kết. Nhưng sau đó sử lý hậu chiến vẫn là một vấn đề hết sức dai dẳng.
Kỵ binh Bố Chính thì phản ứng nhanh chóng hơn nhiều lần. Họ đã hoàn thành mục tiêu quấy nhiễu Anak Đê trại cho nên không hề luyến tiếc mà quay về Bố Chính . Điểm quan trọng đó chính là chiến mã của họ cũng đã đến bờ cạn kiệt sức lực không thể kéo dài thêm hành động chiến tranh.
Song Đỗ Siêu ở Đồ Chiêm Quan đã là vội vã mà bắn pháo hiệu cầu viện quá sớm. Quân Chiêm không quá ngu dốt. Họ không thể tiến vào nội địa Bố Chính những bè gỗ đổ bộ của họ là vô dụng trong việc công chiếm một tòa hùng quan được xây dựng trên núi cao.
Chủ tướng đám quân Chiêm này hiểu rõ, trong hoàn cảnh mập mờ sáng mà đổ bộ tại một vùng sông không theo kế hoạch sau đó tập hợp chặt cây làm thang leo thành thì thời gian kéo dài phải đến cả buổi, lúc đó thì họ không còn là một cuộc tập kích bất ngờ nữa.
Vì chỉ là bè gỗ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338567/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.