Đã thầm nhủ sẽ không viết tiếp tiểu thuyết, nhưng những lúc một mình thì Ngô Huy Tuấn thực sự khó ức chế bản thân cầm bút. Một sự thôi thúc khó tả từ nội tâm, từ sâu thẳm linh hồn khiến hắn lại một mình trong đêm tối cầm lên bút mực mà ghi ra những dòng văn khô khan nhưng chất chứa rất nhiều lãng mạn cùng ước nguyện.
“ Hừ hừ… anh với em cho dù cùng cha khác mẹ đâu cần căng thẳng đến mức đao kiếm gặp mặt như vậy?”
Huy Tuấn xoá hết những gì vừa viết, xoá hết những gì thấy được trong mơ….
“ Viết nốt mấy chương này sẽ không tiếp tục… “hắn tự nhủ với bản thân.
“ Sau khi từ phương Bắc trở về thì cụ Tích trở thành như hình với bóng cùng cụ Ký, hai bên ăn ý hài hoà, như chân tay nối dài , được xưng là Ngô gia Song Kiệt. Cụ Tích âm thầm phía sau hỗ trợ, hi sinh tất cả cá nhân… cho nên phải chỉnh lại… không nên để giai đoạn đầu căng thẳng…. “
Lẩm nhẩm một mình, Ngô Huy Tuấn viết lại về Ngô Khảo Tích, từng sự kiện từ lần đầu Tích gặp gỡ Ký tại Bố Chính sau nhiều năm ra sao.
Là một người anh luôn quan hoài tới em trai, luôn dăn dạy lẽ phải, luôn bảo vệ hi sinh tất cả, hi sinh cả địa vi gia chủ một cánh vô lý mặc dù “ chẳng hiểu” gì về thằng em này tài cán ra sao? Có thể lãnh đạo Ngô thị thay hắn không?
Một nhân vật anh cả lãng mạn đến mức phi logics về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/2895944/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.