Ngô Khảo Ký nhìn vào bộ áo gáp kỳ lạ của mình mà thổn thức. Phát hiện ra thứ kỳ lạ kia quá muộn, nếu không thì huynh đệ của hắn đâu phải từng người từng người ngã xuống như vậy?.
Bốn mươi tuổi đã đến tuổi chiêm nghiệm rồi, đôi lúc sẽ thổn thức nhớ về những chuyện xưa cũ, nhớ về những bằng hữu, những huynh đệ đã kề vai sát cánh bên nhau trên chiến trường nay kẻ còn người mất…
Những cái tên của huynh đệ như Hoàng Nhan Hặc Lý Bát, Trát Mộc A Đô , Thiết Một Thiên Hồ, các chiến tướng, Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn, Đỗ Tùng , Đỗ Bách, , Đỗ Mạc, Devaraja, Ngô Văn Sửu, Đỗ Lâm, Đỗ Văn Phục, Đỗ Văn Minh.... rồi còn bao nhiêu cái tên nữa đây?
Ngô Khảo Ký chán ngán lắc đầu nhìn chiếm giáp.
“ Đã sai rồi….. chiến giáp cũng chẳng thể giúp được bọn họ thoát chết, chỉ khi nào không có chiến tranh thì …..”
Ngô Khảo Ký chợt dừng lại, hắn nào phải kẻ ngu? Không còn chiến tranh?
Chỉ khi nào hắn đủ mạnh để áp đặt “ hoà bình” thì lúc đó những cuộc chiến vô nghĩa mới chấm dứt được.
Muốn để kẻ khác nghe theo sự áp đặt về một nền hoà bình thì lại phải chiến tranh, chỉ có đánh bại triệt để bọn hắn thì đám đầu đất kia mới sợ hãi phục tùng trước “hoà bình”.
Ví dụ đơn giản nhất, đổi được hoà bình ổn định của Đông Á lúc này thì bao nhiêu cuộc chiến Ngô Khảo Ký đã phải đánh qua? Những vết thương chằng chịt trên cơ thể hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/2895943/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.