Lý Đông Lượng vừa mở cửa phòng, anh liền thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra người giúp việc vô ý đã làm vỡ ly trà định mang vào. Người này vừa nhìn thấy Lý Đông Lượng liền sợ hãi, luôn miệng nói xin lỗi.
Lý Đông Lượng cũng không trách móc gì. Anh kêu giúp việc mau chóng lau dọn rồi đi nghỉ sớm. Sẵn tiện, anh còn hỏi thêm:
- Hoa Tử đã về chưa?
- Thiếu nãi nãi đã về được một lúc. Có lẽ đang ở trong phòng ngủ.
Hà Vĩnh Chung thấy cũng chẳng còn sớm. Ông rời đi để Lý Đông Lượng có thể nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn bận rất nhiều việc.
Sau khi tiễn Hà Vĩnh Chung ra cổng, Lý Đông Lượng vội quay về phòng ngủ. Thấy Hà Hoa Tử đang nằm trên giường, anh nhẹ nhàng đi đến và nằm bên cạnh. Cố nhích người đến gần và ôm lấy cô.
- Anh ngủ sớm đi, mai anh phải thức sớm để đến nhà hàng kiểm tra còn gì?
- Hoa Tử, sang ngày mai anh có thể nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của em rồi.
Hà Hoa Tử xoay người lại, ôm lấy cơ thể Lý Đông Lượng. Cô dúi mặt vào ngực anh. Ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của anh, ngửi hương thơm trên áo anh.
Lý Đông Lượng cũng vậy. Anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hà Hoa Tử. Mùi hương của tóc cô khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến vậy.
Dù ôm Hà Hoa Tử trong lòng, Lý Đông Lượng cũng không khỏi lo lắng. Anh sợ một ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/2725243/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.