Tiếng kêu ấy vừa cất lên, Hà Hoa Tử liền đứng lên, quay người lại tìm kiếm giọng nói ấy phát ra từ đâu. Là từ phía sau cô. Lý Đông Lượng với quần áo chỉnh tề, chỉ là phía trên đầu có dán một miếng băng cá nhân, nhìn cô mỉm cười.
Vừa nhìn thấy Lý Đông Lượng. Hà Hoa Tử liền chạy vào lòng anh, ôm chặt đến nỗi không thể chặt hơn.
- Anh còn cười? Có biết là em lo lắm không?
- Đã làm em lo lắng rồi, anh xin lỗi...
Lý Đông Lượng với giọng nói ấm áp. Anh lấy tay bao bọc người cô.
Cách đó không xa, Trần Dục Tú và Dương Việt Bân đang đứng ở một góc, đã nhìn thấy tất cả. Thấy cảnh hai người họ càng ôm ấp thân mật hơn, Trần Dục Tú liền siết tay lại thành nắm đấm, tức giận.
- Đi thôi, đừng xem nữa.
Dương Việt Bân tuy thấy hai người họ càng quấn quyết hơn, trong lòng cũng chẳng thoải mái gì. Nhưng nếu như không trở về, không biết lại có chuyện gì xảy ra.
Trên đường đi, Dương Việt Bân hỏi Trần Dục Tú:
- Cô suýt lấy mạng người mà cô thích rồi đó, có hối hận không?
- Tôi biết anh ấy sẽ không sao. Tôi chỉ làm cho anh ấy bị thương một chút thôi, để anh ấy ngay lập tức không thể tổ chức hôn lễ với Hà Hoa Tử. Nhưng có lẽ, so với tôi ghét Hà Hoa tử, có lẽ cậu hận Lý Đông Lượng cũng không ít hơn.
Trần Dục Tú nói xong, liền liếc mắt sang nhìn Dương Việt Bân, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/2725242/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.