Nghĩa trang.
Thường thì nơi này chỉ chôn cất những thi thể của người nghèo hoặc những người không có nơi an táng.
Địa phương này, đều cách quận thành phồn hoa rất xa, rất ít người biết đến.
Ngày hôm đó, một cỗ xe ngựa đẹp tinh xảo tới nghĩa trang này.
"Chính là nơi này!"
Chủ quán rượu đã bị người xách gáy nhảy xuống, lão chỉ về những ngôi nhà màu đen sì sì cách đó không xa: "Các vị đại hiệp, ta đã sớm cảm thấy chỗ nãy bất bình thường! Một cái nghĩa trang, không có thu nhập gì cả, lại có thể liên tục tới chỗ của ta ăn thức ăn ngon, những tiền này là do làm việc bất chính mới được sao?"
"Chắc chắn là bọn hắn ăn tim hùm mật gấu, mới có gan nhòm ngó tài sản của mấy vị."
Khuôn mặt già nua của chủ tiệm vặn vẹo, mang theo oán giận chửi, trong khi nói chuyện, những ngón tay hắn duỗi thẳng ra, đều khẽ run lên.
"Đầu!"
Dư Xương gãi mái tóc lộn xộn của mình, đi đến cạnh người Miêu Hưng, nhỏ giọng nói: "Cái xe ngựa này, dường như là của Nhạn Phù Phái Tiết gia."
"Ta cũng biết!"
Miêu Hưng xoay người liếc hắn một cái, tiêu chí của Nhạn Phù Phái Tiết gia, sao hắn không nhận ra được chứ?
Hắn ngay lập tức co giật khóe miệng, cắn răng căm hận nói: "Thật đúng là người của Nhạn Phù Phái ra tay?"
"Tám chín phần mười!"
Có người ở bên cạnh thì thào: "Không phải là bọn chúng thấy chúng ta bào ác quá, nên mới răn đe chúng ta một chút chứ?"
"Má!"
Miêu Hưng giậm mạnh chân xuống, rút cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478060/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.