Tôn Hằng khom người xuống, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, giống như một con báo rình mồi. Tốc độ mau lẹ nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chạy xuyên vào khu rừng.
Cách hắn di chuyển rất kỳ quái, không theo một trình tự nào cả, cũng không hề có tiếng vang, giống như gió núi vậy, không làm cho người ta chú ý.
Chỉ một lát, hắn đã tiến được đến gần khu vực chiến đấu.
Nhưng ở chiến trường, lại không có động tĩnh nào, tất cả chỉ là một mảng tĩnh mịch.
Tuyết rơi phủ trắng xóa núi rừng, những bụi cỏ cao cũng vì vậy mà biến thành từng đống tuyết cao vượt quá đầu người.
Tôn Hằng liền nấp sau những đống tuyết này, chậm rãi tiến về phái trước.
"Vù vù..."
Gió núi thổi qua, kéo theo một mảng sương tuyết trắng xóa, cũng đưa đẩy những cây khô đang che tầm mắt. Nhờ vậy, Tôn Hằng có thể đảo mắt qua toàn bộ mảnh chiến trường tĩnh mịch này.
Thi thể phơi đầy đất!
Tôn Hằng trở nên căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi bụi tuyết, đi tới những thi thể trên chiến trường.
Không có Thân Độc, cũng không có Đồng Bá Vũ!
Chỉ có một tên đại hán mặt đen kịt, dáng người khô quắt lại, hai mắt phẫn nộ trợn trắng lên, nằm ngửa mặt đất.
Hai cây rìu lớn của tên đại hán này vứt ở hai bên, mơ hồ truyền đến những tia sáng lạnh, trrên lưỡi búa còn có những vết máu tươi đọng lại.
Quả nhiên, Thân Độc cùng Đồng Bá Vũ có biện pháp giết được tên này!
Tôn Hằng lần nữa quét mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478009/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.