Ở giữa rừng núi, Tôn Hằng chống côn bổng xuống, tay sờ vào hông của mình, sau đó xòe ra, chỉ thấy lòng bàn tay mình một màu đỏ thẫm.
Hắn bị thương!
Bọn Sơn Phỉ này, ở rừng núi nên không cần lo chuyện ăn uống, cũng chẳng cần phải lo chuyện sinh hoạt gì cả, suốt ngày chỉ mãi tập luyện thân thể, tôi luyện võ nghệ. Vậy nên mỗi một tên trong số bọn chúng đều có khả năng lấy một địch hai ba.
Tôn Hằng tuy mạnh, nhưng dưới sự liên thủ của bảy tám tên, trong đó lại còn có hai tên thuộc tầm cao thủ, mặc dù có thể thủ thắng, nhưng lại trúng một đao vào bên hông.
May mà da thịt của hắn cứng rắn, xương cốt cường tráng, miệng vết thương lại không sâu, chỉ có bị thương ở ngoài da, nên không có gì đáng ngại.
Mà lúc này hắn đã khống chế được vết thương, tạm thời cầm máu lại.
"Quả nhiên là một cao thủ!"
Tiếng quát khẽ vang lên, bụi cỏ không xa đó lay động, một bóng người cao gầy như xé không khí mà bay tới, trảo ảnh tung bay, trong chớp mắt đã nhắm vào những yếu điểm trên người của Tôn Hằng.
Đối mặt với một người đã có thể giết được mấy tên đàn em của mình, Ma Lão Tứ vừa ra tay thì đã sử dụng toàn lực, không dám lưu thủ!
"Hừ!"
Hai mắt của Tôn Hằng nhíu lại, giơ côn bổng trong tay lên, Linh Hầu Thập Tam Kích của hắn, gần như đã biến hóa tới mức độ thần kỳ, côn ảnh cuồn cuộn bay lên, lúc mạnh lúc nhẹ, dễ dàng đem trảo ảnh đánh tan.
"Bốp…"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478008/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.