Chương trước
Chương sau
Ở giữa rừng núi, Tôn Hằng chống côn bổng xuống, tay sờ vào hông của mình, sau đó xòe ra, chỉ thấy lòng bàn tay mình một màu đỏ thẫm.
Hắn bị thương!
Bọn Sơn Phỉ này, ở rừng núi nên không cần lo chuyện ăn uống, cũng chẳng cần phải lo chuyện sinh hoạt gì cả, suốt ngày chỉ mãi tập luyện thân thể, tôi luyện võ nghệ. Vậy nên mỗi một tên trong số bọn chúng đều có khả năng lấy một địch hai ba.
Tôn Hằng tuy mạnh, nhưng dưới sự liên thủ của bảy tám tên, trong đó lại còn có hai tên thuộc tầm cao thủ, mặc dù có thể thủ thắng, nhưng lại trúng một đao vào bên hông.
May mà da thịt của hắn cứng rắn, xương cốt cường tráng, miệng vết thương lại không sâu, chỉ có bị thương ở ngoài da, nên không có gì đáng ngại.
Mà lúc này hắn đã khống chế được vết thương, tạm thời cầm máu lại.
"Quả nhiên là một cao thủ!"
Tiếng quát khẽ vang lên, bụi cỏ không xa đó lay động, một bóng người cao gầy như xé không khí mà bay tới, trảo ảnh tung bay, trong chớp mắt đã nhắm vào những yếu điểm trên người của Tôn Hằng.
Đối mặt với một người đã có thể giết được mấy tên đàn em của mình, Ma Lão Tứ vừa ra tay thì đã sử dụng toàn lực, không dám lưu thủ!
"Hừ!"
Hai mắt của Tôn Hằng nhíu lại, giơ côn bổng trong tay lên, Linh Hầu Thập Tam Kích của hắn, gần như đã biến hóa tới mức độ thần kỳ, côn ảnh cuồn cuộn bay lên, lúc mạnh lúc nhẹ, dễ dàng đem trảo ảnh đánh tan.
"Bốp…"
Trảo và côn chạm vào nhau, phát ra từng đợt âm thanh kỳ dị.
"Thằng ranh, chịu chết đi!"
Ma Lão Tứ mượn lực bay ở trên không, khống chế cho thân thể mình không rơi xuống đất, mười ngón tay của hắn liên hoàn chọc xuống, trong miệng thì liên tục chửi.
Từ phía xa nhìn lại thì Ma Lão Tứ dường như hóa thành một con diều hâu, bay xung quanh con mồi, tấn công từ phía.
"Thiên Ưng Trảo? Cũng chỉ có như vậy!"
Tôn Hằng khó chịu kêu lên, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà miệng vết thương ở hông của hắn lại hở ra lần nữa.
Tuy nhiên, lúc này hắn đã không kịp nghĩ nhiều như vậy, lắc thân xoay người, cơ thể linh hoạt như linh hầu, côn bổng trong tay liên tục đánh tới, cùng đối phương đại chiến.
Mặc dù hắn sử dụng một môn côn pháp rất bình thường, nhưng đối mặt với Thiên Ưng Trảo của Ma Lão Tứ, cũng không hề bị rơi xuống thế hạ phong.
Mà Tôn Hằng lúc này, công pháp trụ cột Mãng Viên Công của Tam Hà Bang đã tu đến đại thành, cơ thể hắn đã có thể so sánh với Thân Độc, Lôi Thiên, nếu kém thì cũng chỉ kém một chút mà thôi, thứ hắn thiếu chỉ là thời gian tích lũy, để thân thể thành thục hơn thôi.
Còn về phía đối thủ, cường độ thân thể ngang bằng mình, hơn nữa còn tinh thông một môn trảo công cực kỳ cao mình, nếu không phải vì Tôn Hằng tu luyện Tam Điệp Lãng tới mức viên mãn, lực côn mạnh mẽ hơn nhiều, thì sợ cũng không trụ được lâu như vậy!
"Vèo…"
Bóng đen lóe lên, một mũi tên xé toang không khí, bắn thẳng vào góc chết của Tôn Hằng, hướng đâm trực tiếp về phía phần bụng.
Ma Lão Tứ không chiến đấu một mình!
"Bộp!"
Tôn Hằng mặc dù không dám đảo mắt nhìn, nhưng cũng không có bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào xung quanh.
Cơ thể của hắn chùng xuống, chân trái chạm đất, đùi phải vung ra, nghiêng người né mũi tên kia, sau đó đem nó đá bay.
Nhưng cũng vì vậy mà lực côn của Tôn Hằng buông lỏng, Ma Lão Tứ liền không buông tha cơ hội này.
"Rắc…"
Một tiếng giòn vang lên, côn bổng cứng rắn trong tay Tôn Hằng đã bị Ma Lão Tứ bẻ gảy, không dừng lại đó, hắn tiếp tục chụp vào cổ họng của Tôn Hằng.
"Đi!"
"Rầm!"
Tôn Hằng giơ cánh tay đỡ đòn, ở dưới chân đạp mạnh, những bông tuyết dưới chân bay toán loạn, hắn mượn lực lui về phía sau một trượng, chân liên tục cử động, chạy thẳng về phía sau rừng núi.
Cùng lúc đó, do vừa đón đỡ một trảo này của Ma Lão Tứ đã làm cánh tay của Tôn Hằng lưu lại vài đường máu.
"Muốn chạy?"
Ma Lão Tứ xoay mình đáp xuống đất, cười lạnh lùng nhìn về phía Tôn Hằng đang chạy: "Ngươi chạy được sao?"
Lời của hắn còn chưa dứt, Ma Lão Tứ đạp gió, đẩy ra một mảng sương mù, đuổi theo phía Tôn Hằng.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh gấp đôi Tôn Hằng!
Những cành cây khô ở bốn phía văng ra hai bên, những bông tuyết dưới chân hắn liên tục nổ bung lên, Tôn Hằng giống như một con dã thú vậy, đạp trên tuyết đọng, chạy nhanh về phía xa.
"Đứng lại đi!"
Một giọng nói nhẹ vang lên, cơ thể của Ma Lão Tứ tựa đang bay trên mặt đất, chạy nhanh giống như tuấn mã vậy.
"Cút đi!"
Tôn Hằng gầm nhẹ một tiếng, xoay ngược cơ thể lại, ở dưới chân liên tục đá mạnh, từng cành cây khô, từng đống lá rụng, xen lẫn bông tuyết, bay thẳng về phía đối thủ.
"Phạch!"
Hai móng của Ma Lão Tứ vung lên, tạo thành cơn gió mạnh, những cành khô lá vụn ở trước người hắn cũng vì vậy mà tách ra.
Mà Tôn Hằng cũng nhờ vào việc này, lần nữa chạy trốn.
"Hừ!"
Lá khô trên người Ma Lão Tứ rơi đầy xuống đất, hắn nhìn về phía Tôn Hằng đang chạy rồi hừ lạnh: "Đồ ngu xuẩn, khinh công của ta gần như không tốn thể lực, ngươi chính là đang tìm cái chết!"
Mà ở phía trước thì Tôn Hằng vẫn tiếp tục chạy, vẻ mặt của hắn âm trầm, cây côn bổng trong tay của hắn chỉ còn một nửa. Nhưng trong lòng Tôn Hằng bây giờ chỉ suy nghĩ duy nhất một chuyện.
Về sau, mình phải kiếm được một môn vũ kỹ cao minh!
Mang côn pháp cấp cơ bản mà đi đánh nhau với người ta, thật sự quá thua thiệt!
"Hô!"
Từ phía trước truyền đến âm thanh phần phật, một thân ảnh từ trên cây nhảy xuống, ngăn trước mặt Tôn Hằng.
"Ranh con, ta xem ngươi còn trốn được không?"
Ma Lão Tứ lạnh lùng cười, đánh thẳng một quyền vào người Tôn Hằng.
Phần eo của Ma Lão Từ mở ra, thân thể khẽ lay động. Đột nhiên, tay phải của hắn đột nhiên vươn ra, năm ngón tay nắm lại, hung hăng đấm về người trước mặt.
Thiên Ưng Tham Trảo!
Ma Lão Tứ luyện Thiên Ưng Trảo cũng đã được mười mấy năm, nhất là những năm gần đây, hắn lại được đại ca hướng dẫn, nên trảo công cũng theo đó tăng vọt.
Hắn tin rằng, chỉ một trảo này, có thể phế một tay của đối thủ!
Nghĩ đến tiếng kêu thống khổ của đối thủ, Ma Lão Tứ không nhịn được mà cười nhẹ.
"Rắc…"
Tiếng xương gãy vang lên.
Nét cười trên mặt của Ma Lão Tứ tự nhiên cứng đờ, dần dần hóa thành vẻ kinh hoàng.
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, cơ thể của Ma Lão Tứ bay ngược về phía sau, phá tan bụi cỏ, làm cho vô số bông tuyết bay lên.
Đôi mắt Tôn Hằng ửng đỏ, khí huyết trong cơ thể nóng lên như bếp lò, liên tục thiêu đốt hắn, quanh thân thể Tôn Hằng tỏa ra từng lớp khí trắng. Hắn điên cuồng hét to một tiếng, cơ thể giống như mãnh hổ hạ sơn, đánh thẳng về phía Ma Lão Tứ.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Ba âm thanh liên tục vang lên, đầu của Tôn Hằng đầy mồ hôi, mà ở dưới chân của hắn, Ma Lão Tứ trợn hai mắt lên, chết thảm đến không thể thảm hơn.
"Khục... Khục..."
Tôn Hằng há to miệng, ho khan hai tiếng, trong miệng của hắn phun ra một bãi nước bọt có lẫn máu.
Nghiền ép thân thể, bạo phát cực hạn, chuyện này rất có hại với thân thể của hắn.
Nếu như bạo phát ở chỗ xảy ra tranh chấp khi nãy, chỉ sợ là mình vừa giết được tên này, thì cũng sẽ liền bị những tên khác chém chết.
Nhưng mà, hiện tại mình đã ở cách xa như vậy, cũng đủ thời gian hồi lại sức để chạy trốn rồi.
Cúi người, Tôn Hằng nhanh chóng tháo bao tay trên người của Ma Lão Tứ. Sau đó lảo đảo chạy trốn.
Một lúc sau.
Trong một cái hốc cây, Tôn Hằng chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Trên người hắn có mang đan dược bổ sung nguyên khí và thảo dược hỗ trợ thân thể, có thể giúp hồi phục lại thể lực trong thời gian ngắn.
Chỉ có điều, hắn đang nhắm mắt lại thì bỗng dưng cau mày, dường như nghĩ đến chuyện gì đó.
"Không đúng!"
Bình tĩnh lại, Tôn Hằng cuối cùng cũng biết được tại sao từ nãy đến giờ, trong lòng mình cứ luôn có cảm giác không đúng.
Đó chính là, vì sao đối mặt với một tên đại hán mình đồng da sắt như vậy, Thân Độc và Đồng Bá Vũ không hề bỏ chạy?
Mặc dù theo thực tế mà nói, chạy trốn thì vẫn có thể bị tên đó giết chết, nhưng tỷ lệ sẽ thấp hơn nhiều so trực tiếp đánh nhau với tên đó.
Dưới góc nhìn của Tôn Hằng, đừng nói là hai người họ liên thủ, e là có thêm hai cao thủ giống như bọn họ nhập cuộc, thì cũng không phải là đối thủ của tên đại hán kia.
Nhưng bọn họ lại lựa chọn gắng gượng chiến đấu, không hề chạy trốn!
Có thể lựa chọn đó của Thân Độc và Đồng Bá Vũ là để cho những người ở trong tiệm thuốc có thời gian giãy dụa, Tôn Hằng và Nhị Nha có thời gian chạy trốn.
Nhưng Đồng Bá Vũ như thế nào thì Tông Hằng không dám chắc, chứ còn Thân Độc tuyệt đối không phải dạng người này!
Tôn Hằng nheo mắt lại: "Trừ khi, bọn hắn có phương pháp để đối phó? Hoặc là, trực tiếp đối đầu với tên đại hán này, so với đào tẩu, thì đường sống của họ lớn hơn!"
"Rầm rầm..."
Bụi cỏ lay động mạnh, Tôn Hằng phi mạnh từ bên trong hốc cây ra, lặng yên không tiếng động lẻn về phía vừa xảy ra tranh chấp.
...
Những cây đại thụ ở nơi đây đều đã sụp đổ, các nhánh cành vụn văng tung tóe, một khung cảnh thật hỗn loạn.
Trong cảnh hỗn loạn như vậy, Đồng Bá Vũ người đầy vết thương cười ha hả, cho dù sắc mặt của hắn tái nhợt, khí tức suy yếu đến cực điểm.
"Thân huynh, khả năng dùng độc của ngươi vẫn không giảm so với năm đó nha! Nếu như không phải biết hắn trúng độc, thì e là ta đã bỏ chạy xa rồi!"
"May mắn mà thôi..."
Song đao của Thân Độc đã đứt gãy, hắn dựa mình vào đại thụ liều mạng thở dốc, vô lực mở miệng: "Tên này nếu không phải là thiên phú dị bẩm, thì chắc cũng ăn phải kỳ trân dị bảo gì đó, bằng không thì không có khả năng khỏe như vậy, sức mạnh gần bằng với nội khí cao thủ, trúng độc mà vẫn có thể cầm cự lâu đến vậy?"
"Vậy thì thế nào?"
Đồng Bá Vũ khởi động thân thể, nghiến răng thì về thi thể của tên đại hán kia: "Người sống sót cuối cùng, không phải là hai người chúng ta sao! Tên này mặc dù võ nghệ cao cường, nhưng lại quá trẻ tuổi. Bàn về giang hồ tranh đấu thì không phải cứ võ công cao là có thể thắng được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.