Vinh Tiểu Hạ rất nhẹ rất gầy, hai chân mảnh khảnh không ngừng quẫy đạp, nhưng cô ấy vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ác ma của Kỷ Ngự Đình.
Tự Niên vội vàng chạy tới, lo lắng xoa xoa tay, yếu ớt nói: "Ông chủ, tôi...ban nãy tôi chỉ đùa với cô ấy chút thôi..."
Kỷ Ngự Đình nhìn anh ta, nén giận ra lệnh: "Mau đem nhóc con nhà cậu đi đi! Nếu cậu còn dám bắt nạt cô ấy, làm cô ấy chạy đến méc Sanh Sanh, tôi sẽ chăm sóc cậu bằng quân pháp đấy, biết chưa?"
"Đừng, tôi không dám, không dám đâu!"
Đến cả quân pháp cũng đã lôi ra, có thể thấy Kỷ Ngự Đình giận thật. Tự Niên đầy mặt sợ hãi, ôm Vinh Tiểu Hạ từ tay Kỷ Ngự Đình về.
Vinh Tiểu Hạ tức giận bĩu môi, hai tay ôm chặt lấy cổ anh ta, dùng ánh mắt hung dữ uy hiếp anh ta.
"Anh nghe thấy chưa? Bây giờ em đã có chỗ dựa, nếu anh dám tùy tiện nói không cần em nữa, cậu Ngự sẽ dùng roi da nhỏ trừng phạt anh!"
Tự Niên cùng Kỷ Ngự Đình: "..."
Sanh Ca che miệng cười rất không phúc hậu.
Vinh Tiểu Hạ đúng là một cô nhóc xảo quyệt, mới đó đã tìm được chỗ dựa rồi, tính cách của cô nhóc này có phần giống cô.
Với cái vẻ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm của Tự Niên thì sau này...chỉ sợ sẽ bị ăn sạch mất thôi.
Sanh Ca đi tới, dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi của Vinh Tiểu Hạ, sửa lại lời nói của cô ấy: "Cái từ ‘roi da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/2815816/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.