Chương trước
Chương sau
"Chuyện này hơi phức tạp một chút, sau này cháu sẽ từ từ kể cho cô nghe, tóm lại không như cô nghĩ đâu, tính tình Sanh Sanh rất tốt, về sau cô nhất định sẽ thích cô ấy."

Kỷ Đào Nhiên không nói gì nữa.

Kỷ Ngọc Đình nhớ tới chuyện của Tự Niên, tiếp tục nói: "Nếu cô đã trở về, không bằng giúp cháu thu xếp chuyện mở từ đường đi."

"Mở từ đường nhà họ Kỷ? Cháu định làm gì?"

Hai mắt Kỷ Ngự Đình sáng quắc: "Thêm Tự Niên vào gia phả, viết dưới tên cha cháu làm con nuôi!"

"Được, cháu là người có chủ kiến xưa nay rồi, nếu bây giờ cháu đã hạ quyết tâm thì cô sẽ giúp."



Kỷ Đào Nhiên làm việc luôn rất nhanh nhẹn.

Hai ngày sau vừa hay là ngày lành, Kỷ Đào Nhiên đã giúp anh mời những người lớn tuổi đức cao vọng trọng trong gia tộc đến xem buổi lễ và ghi chép.

Dù sao cũng là việc của nhà họ Kỷ, lần này Sanh Ca không đi vào mà đứng ngoài từ đường quan sát.

Trong từ đường, Tự Niên quỳ ngay ngắn trên tấm đệm hương bồ, hai tay dâng trà cho ông Kỷ, cung kính gọi: "Cháu chào ông nội ạ."

Ông Kỷ nhận lấy điềm tĩnh nhấp một ngụm, sau đó nhấc nắp trà lên, nhúng ngón tay vào nước trà rồi chấm nhẹ lên vùng giữa lông mày của Tự Niên.

Sau khi quy trình rườm rà này kết thúc, những người lớn tuổi nhà họ Kỷ đứng bên cạnh cẩn thận viết thêm tên “Kỷ Tự Niên” dưới tên của cha Kỷ Ngự Đình.

"Cháu trai, từ nay cháu sẽ là người của nhà họ Kỷ. Cháu phải trung thực, làm tròn bổn phận của mình, không được làm những việc phạm pháp hay kỷ luật của dòng tộc, và phải nhớ luôn luôn nghe theo lời chỉ bảo của người nắm quyền nhà họ Kỷ."

"Vâng, thưa ông nội." Tự Niên ngoan ngoãn đáp lời.

"Đi đi." Ông Kỷ chống gậy, ra hiệu anh ta đi dâng trà cho Kỷ Ngự Đình.

Tự Niên đứng dậy, chú Lê đã giúp anh ta chuyển tấm đệm đến phía dưới chỗ ngồi của Kỷ Ngự Đình.

"Ông chủ, uống trà của tôi đi này!" Đối mặt với Kỷ Ngự Đình, Tự Niên thay đổi vẻ cẩn trọng, nở nụ cười tươi như hoa hướng dương.

Kỷ Ngự Đình tức giận vỗ vỗ đầu anh ta: "Từ nay về sau phải gọi là anh!"

Tự Niên bưng trà đến cho anh, chân thành gọi: "Anh!"

Sanh Ca im lặng nhìn từ ngoài cửa.

Chuyến trở về từ Âu Phi này, Tự Niên đã thu hoạch được rất nhiều, cô cũng thật lòng mừng cho Tự Niên.

Quá trình nhập gia phả rườm rà cuối cùng cũng kết thúc sau một tiếng đồng hồ.

Kỷ Ngự Đình tặng Tự Niên một căn biệt thự nhỏ làm quà gia nhập nhà họ Kỷ, rất gần Ngự Sanh Tiểu Trúc, cách đó hai con hẻm.



Biết chuyện Tự Niên được tặng bất động sản, Vinh Tiểu Hạ ríu rít vây quanh anh ta chúc mừng, sau đó kéo anh ta đi mua một ít đồ dùng cho biệt thự mới.

Hai người rời đi, Kỷ Ngự Đình cũng không nhàn rỗi.

Đã đến lúc Sanh Ca phải thử thai. Anh lái xe một mình, cùng Sanh Ca đến khoa sản phụ khoa của bệnh viện thành phố.

Trong khi bác sĩ đang kiểm tra, Kỷ Ngự Đình không được vào.

Anh lo lắng ngồi ngoài hành lang chờ đợi, trong lòng cứ mãi không yên.

Đứa bé này được thụ thai khi virus trong cơ thể anh vẫn còn, rất có thể nó sẽ bị dị tật hoặc mang virus sinh hóa ngay từ khi mới lọt lòng, thậm chí có thể truyền virus sang cho mẹ nó, khiến Sanh Ca cũng bị bệnh.

Càng nghĩ, lòng anh càng bồn chồn lo lắng không thôi.

Anh lặng lẽ gọi cho Dịch Tử Minh.

Đột nhiên nhận được điện thoại của anh, Dịch Tử Minh hẵng còn có chút ngây người: "Anh Ngự sao vậy? Anh chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi, chẳng lẽ thân thể anh lại có vấn đề gì sao?"

"Cậu không nghĩ tốt cho tôi một tí được à?"

Sắc mặt Kỷ Ngự Đình đen xì, không rảnh đùa giỡn với anh ấy nữa mà nói thẳng vào việc chính: "Nếu như con của Sanh Sanh thật sự mang virus thì bây giờ có thể kiểm tra ra được không?"

Dịch Tử Minh: "Em bé bao nhiêu tuần tuổi rồi?"

Kỷ Ngự Đình suy nghĩ một chút: "Sáu tuần hơn."

"Anh Ngự, không kiểm tra ra được, hiện tại phương pháp kiểm tra trong nước đều phải thông qua hóa nghiệm, mà mới một tháng thì quá nhỏ, không cách nào hóa nghiệm được, chỉ sợ khi nào đứa nhỏ chào đời mới có thể chuẩn đoán chính xác."

Nhưng nếu phải đợi đến khi em bé được sinh ra thật thì có thể đã quá muộn.

Kỷ Ngự Đình trầm mặc một hồi, giãy giụa lúc lâu mới hạ quyết tâm hỏi: "Nếu như...đứa bé bị phá bỏ, có cách nào hoàn toàn không gây hại đến người mẹ không?"

"Không có đâu Anh Ngự, đã bỏ con thì chắc chắn người mẹ sẽ bị thương tổn."

Nghe vậy, Kỷ Ngự Đình yên lặng thở dài.

Giá như đàn ông có thể thụ thai sinh con.

Nếu có thể, anh muốn thay Sanh Sanh chịu hình phạt này, Sanh Sanh chỉ cần sống khỏe mạnh hạnh phúc là được rồi.

Dịch Tử Minh ở đầu bên kia điện thoại không nghe thấy anh trả lời, tiếp tục nói: "Tuy nhiên nếu đứa bé còn nhỏ thì hiện tại trên thị trường vẫn có loại thuốc ít gây hại nhất cho người mẹ. Sau khi uống, chăm sóc nghỉ ngơi một thời gian, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn."

"Thuốc gì?"

"Mifepris progesterone, nhưng mà loại thuốc này là thuốc mới được đưa ra thị trường bên nước ngoài, trước mắt Trung Quốc đang cấm tiêu thụ, nếu anh Ngự muốn mua thì sẽ hơi phiền phức..."



"Được."

Kỷ Ngự Đình nhẹ đáp một tiếng, sau đó lập tức cúp điện thoại, lại gọi cho Tự Niên.

"Hai ngày nữa anh làm xong việc, tôi sẽ sắp xếp để anh ra nước ngoài giúp tôi mua một ít đồ..."

Tự Niên nghiêm túc lắng nghe.

Tuy rằng Kỷ Ngự Đình không có nói cho anh ta biết mình mua thuốc làm gì, nhưng bởi vì trong tên thuốc có một chữ “thai” nên anh ta cảm giác có điều không ổn, thử dùng máy tính bảng tra cứu trên mạng xem sao.

Không tra thì không biết, tra xong, anh ta lập tức sốc óc.

“Anh này, anh nghiêm túc đấy chứ? Đây là thuốc phá thai! Sẽ có hại cho cơ thể của Sanh Ca!"

Kỷ Ngự Đình cũng đang ngập ngừng chưa quyết, nhưng không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Sanh Sanh cả.

Nỗi đau đớn thống khổ do virus sinh hóa s404 gây ra, một mình anh gánh chịu là đủ.

Anh không nói nhiều với Tự Niên thêm nữa: "Cậu đừng hỏi, tôi tự biết chừng mực, cậu cứ làm theo là được."

Tự Niên rất không yên tâm: "Anh à, anh không hiểu rồi, đứa bé này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Sanh Ca. Trong những ngày ở Âu Phi, cô ấy cố hết sức đối phó với Ninh Thừa Húc chỉ vì muốn giữ lại đứa bé này."

Kỷ Ngự Đình trầm mặc hồi lâu không nói.

Tự Niên tiếp tục nói: “Cô ấy thật sự rất coi trọng đứa bé này, nếu anh muốn âm thầm tước đi quyền làm mẹ của cô ấy, sau đó xin lỗi cô ấy thì e rằng không ổn đâu, cô ấy sẽ rất đau lòng, thậm chí là hận anh!"

Mấy chữ cuối nặng nề đánh vào tim Kỷ Ngự Đình.

Lòng anh đang rối như tơ vò thì đèn trong phòng khám đột nhiên tắt phụt, y tá bước ra trước báo tin vui.

"Chúc mừng cậu Ngự, cô Lộc đã mang thai đôi!"

Kỷ Ngự Đình lập tức cúp điện thoại với Tự Niên, đứng dậy đi vào tìm Sanh Ca.

Vẻ mặt anh nghiêm nghị, chẳng hề có chút niềm vui khi được làm cha khiến cô y tá ngỡ ngàng vì cứ nghĩ mình sẽ nhận được một phong bao lì xì đỏ chót.

"Sanh Sanh, có khó chịu ở đâu không?"

Anh cẩn thận đỡ Sanh Ca dậy, lo lắng kiểm tra xem thiết bị kiểm tra có làm cô bị thương không.

Sanh Ca dùng cả hai tay ôm lấy mặt anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh, khuôn mặt nhỏ ngập đầy vui sướng.

"Anh Ngự, bác sĩ nói sở dĩ em có phản ứng thai nghén mạnh như vậy là bởi vì em mang thai đôi, progesterone quá cao, nhưng bây giờ cơ thể của em rất khỏe mạnh!"

Cô hào hứng đưa đơn khám cho anh: “Tuy bây giờ chúng nó còn quá nhỏ, không nhìn ra được, nhưng anh Ngự à, mấy tháng nữa anh sẽ được làm cha của hai bé con cùng một lúc! Anh có vui không?"

Kỷ Ngự Đình hơi giật mình, ngơ ngác nhìn tờ đơn khám, lại nhìn vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt Sanh Ca, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.