Chương trước
Chương sau
Tôi vẫn không hiểu tại sao Universal lại tích cực nâng đỡ Lý Đồng đến vậy, dù cho cậu ta có là tình nhân của Phó Thời Vận đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi được cung phụng đến mức này.

Lý Đồng cơ bản chính là một tay che trời ở trong đoàn phim, ngay cả đạo diễn Vương hắn cũng chẳng để vào mắt.

Đạo diễn Vương không phải một tên đạo diễn nhỏ nhoi dễ dàng trêu chọc, Phó Linh Thư có là chị cả trong làng giải trí cũng phải cung kính đến thăm phim trường. Vào thời điểm tôi hot nhất đạo diễn Vương thậm chí còn không thèm liên lạc, với địa vị như anh Tần mà ông ta còn chẳng bao giờ thèm a dua nịnh hót.

Ông ấy rất quan tâm đến Lý Đồng, thà làm hỏng buổi quay còn hơn đắc tội Lý Đồng, chỉ riêng thân phận người tình của Phó tổng đương nhiên sẽ không đạt được điều này.

Tiểu Trần đã kiểm tra trên mạng và phát hiện Universal vẫn còn một nhân vật lớn.

Anh trai của Phó Thời Vận, Phó Lâm Thời, là tiến sĩ kinh tế học của một trường đại học danh tiếng, anh ta đã tham gia vào Đảng Cộng Sản trong thời gian học tiến sĩ và đã từng phụ trách mảng kinh doanh quốc tế. Nghe nói, mối quan hệ ở chính phủ của Phó Lâm Thời rất lợi hại, một doanh nhân như anh ta chẳng có gì đáng sợ, nhưng nếu dính dáng đến chính phủ thì đương nhiên không thể đắc tội được.

Trong cái giới giải trí này không gì là không thể, Lý Đồng rốt cuộc là người tình của Phó Thời Vận hay của Phó Lâm Thời, hay là người tình chung của cả hai anh em thì cũng không ai biết được, nhưng tôi biết rằng thực sự không thể đắc tội Lý Đồng.

Hậu quả tôi không thể gánh chịu, còn dễ liên lụy đến Tần Vị Ký.

Tôi ngồi trên ghế, đưa tay lật mấy trang kịch bản, dù đang ngồi thẳng lưng nhưng khi ho nặng tôi vẫn không nhịn được mà gập người xuống, một tay đưa cốc tới, tôi không thèm ngẩng lên mà đinh ninh chắc là Tiểu Trần nên đã nhanh tay cầm lấy.

"Anh nghỉ hai ngày đi, đã ho khan mấy ngày rồi."

Tôi nghe thấy giọng của Lý Đồng liền ngẩng đầu lên, nghe nói hai ngày nay cậu ta không có mặt ở phim trường vì phải về Bắc Kinh tham gia hoạt động.

"Nếu cậu có thể thuận lợi quay phim, Vương đạo diễn cũng sẽ không ôm mình tôi ép cho đến chết. Nhờ có cậu, tôi được thức trắng hai đêm."

Lý Đồng ngồi bên cạnh: "Em xem phim của anh rồi."

Tôi hờ hững lật giở kịch bản trong tay: "Thay mặt cho đạo diễn Chu cảm ơn cậu đã đóng góp doanh thu phòng vé."

"Cảnh giường chiếu của thầy Tạ thật quyến rũ..."

"Kể từ khi ra mắt, tôi đã đóng hai bộ phim có cảnh giường chiếu, đều làm với anh Tần." Tôi đảo mắt sang một bên và cười nói: "Diễn xuất bằng bản năng, đương nhiên rất hấp dẫn rồi."

Lý Đồng chống cằm nhìn tôi: "Cả đời này anh chỉ dựa vào Tần Vị Ký mà sống?"

Tôi dừng lại trong khi đang lật qua kịch bản: "Cậu chỉ dựa vào ai để sống đây?"

Lý Đồng sửng sốt một chút, nhìn tôi ánh mắt liền đổi: "Anh cảm thấy thế nào?"

Tôi đưa tay ra, chậm rãi khép lại kịch bản: "Cậu không thể chỉ dựa vào xem tôi thảm hại hơn trước, có phải không?"

Lý Đồng cười cười, cúi đầu nghiêng người đứng lên: "Thầy Tạ không thể gục ngã, thầy Tạ có tương lai xán lạn."

Điều tôi không ngờ tới là Lý Đồng lại phán như thần.

Sau khi "Ở đây, chúng ta không thể quen biết nhau" được phát hành, doanh thu phòng vé hàng tháng tăng vọt lên hơn 3 tỷ, và sự tăng trưởng liên tục không có xu hướng giảm, thậm chí còn bỏ lại phía sau một số bộ phim Tết. Xu hướng tăng trưởng được dự đoán sẽ trở thành quán quân phòng vé năm nay, ngay cả phim của đạo diễn Từ cũng thua xa.

Hai bộ phim liên tiếp của Chu Không đều ăn khách, và ông ấy trở nên siêu nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Là nhà đầu tư của bộ phim này, giá trị thị trường của Epic cũng đã tăng vọt.

Đối với tôi mà nói, càng có rất nhiều lợi ích.

Kể từ khi trở về Trung Quốc, giá trị thương mại giảm mạnh, vị trí của tôi trong ngành cũng trôi nổi không kém. Với bộ phim này, tôi không chỉ đứng đầu trong giới đỉnh lưu mà so với năm năm trước thực lực của tôi đã được các chuyên gia trong ngành công nhận.

Nói cách khác, tôi không còn là một minh tinh lưu lượng bị người người chỉ trích, vị trí của tôi đã có sức nặng nhất định.

Tất cả những điều này xảy ra quá bất ngờ và đột ngột, mà may mắn và bất hạnh trong cái giới này thì luôn là ngẫu nhiên.

Huống hồ, tôi luôn được công nhận là người may mắn trong vòng giải trí.

Ngoài ra, ngay cả giá trị đầu tư của "Thanh Vân Án" cũng được tăng lên.

Mấy cái blog marketing khoa trương nói rằng tôi có kỹ năng diễn xuất cải tử hồi sinh, nói tôi đem một An Đường tàn tạ, héo mòn theo năm tháng mà có thể diễn giải thành một con người có ham muốn, khát vọng được tự do, làm cho nhân vật vốn đơn bạc trở nên thật sinh động, như thể họ đã sống, đã tồn tại và chết đi kết thúc một kiếp người như chúng ta vậy.

Tôi xưa nay chính là như vậy, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.

Khi tôi trở nên hot trở lại, mấy bài viết bôi đen trên mạng cũng không hề dừng lại. Nhưng so với địa vị hiện tại, mấy bài viết đó cũng chẳng đáng là bao.

Nhiệt độ kéo dài đến tận mùa hè, mọi thứ liên quan đến tôi vẫn không giảm bớt, tôi đã ở trong đoàn quay phim mấy tháng trời, không hề biết lại một lần nữa mình đã leo tới đỉnh cao trong làng giải trí.

Mọi người đều nói rằng sau năm năm tôi thành công ngoài sức tưởng tượng, tôi không biết có bao nhiêu người phấn đấu chăm chỉ trong vòng mấy chục năm liệu có đã đạt được thành quả như tôi.

Mọi người trong đoàn phim đều rất để ý, nhưng tôi không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Tôi nhớ lại thời điểm tôi mới nổi tiếng cách đây nhiều năm trước, khi đó tôi vẫn còn tự mãn, đắc ý rằng mình đã trở thành một ngôi sao rực rỡ.

Cho đến hôm nay, tôi không thể đắc ý được nữa, khi tôi bị bôi đen khắp nơi trên mạng, danh tiếng của tôi trở thành vết nhơ, không phải ai cũng chịu được cái cảm giác rơi từ trên đỉnh cao xuống.

Hợp đồng giữa tôi và Trần Niệm đã mau chóng được hoàn tất, cũng sắp mở studio. Tôi đã giao nhiệm vụ tuyển dụng cho đoàn đội Tiểu Trần, Tiểu Trần cũng đã đăng bài thông báo trên weibo là sẽ làm người đại diện của tôi. Những người yêu thích tôi tuy rằng hoài nghi năng lực của Tiểu Trần, nhưng cũng tin tưởng vào mắt nhìn của tôi.

"Thầy Tạ, có vài nhà quảng cáo đã liên hệ với em. Anh có cân nhắc việc nhận quảng cáo không?"

Tôi cúi đầu trầm tư một lát: "Được, cứ xem kỹ đi. Gần đây anh hơi nhạy cảm, nhãn hiệu nước ngoài cần phải kiểm tra thật kỹ, đừng giẫm lên ranh giới chính trị. Tốt nhất là sắp xếp thông báo sau khi đóng máy, đừng để người ta bắt thóp.

"Được."

Tiểu Trần ban đầu không quen, nhưng gần đây cũng đã dần quen với việc làm người đại diện, nhiều việc đã không còn hỏi qua tôi, tự mình có thể làm chủ.

"Em kiểm tra một chút. Mấy ngày này, các tài khoản liên tục tung tin đồn hắc bẩn anh đều đến từ Universal, và một số... là từ Tinh Mộng..."

Tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng và đè bẹp Lý Đồng, vậy thì Lý Đồng sẽ khó nổi tiếng với bộ phim này, những người ở Universal đương nhiên là nên lo lắng.

Bên phía Tinh Mộng cũng là hoạt động thường ngày, Chu Lận không chỉnh chết tôi mới là lạ.

"Trước tiên đừng lo về nó nữa."

"Em sẽ liên hệ với các quản trị viên của trạm tiếp ứng và đăng bài trong thời gian sớm nhất. Người hâm mộ của anh quá phân tán, nếu còn không quản lý, họ rất dễ sẽ gây rắc rối."

Tôi cười: "Đại diện Trần cứ xem rồi làm."

Đến tháng 6, doanh thu phòng vé cuối cùng của bộ phim đã vượt quá 5 tỷ, bộ phim được đề cử năm giải Thanh Phong, tôi cũng được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ban tổ chức đã mời tôi tham dự lễ trao giải.

"Thanh Vân Án" cũng đã kết thúc, và tôi đã đặt vé máy bay vào sáng mai.

"Tiểu Tạ, nóng lòng về nhà lắm có phải không?"

Tôi đang định gửi tin nhắn cho Tần Vị Ký thì đạo diễn Vương đi tới, đưa cho tôi một ly rượu.

Tôi đưa tay nhận lấy, cung kính cúi đầu nói: "Đạo diễn Vương, cảm ơn ngài mấy tháng nay đã quan tâm đến tôi."

Càng nổi tiếng càng nên khiêm tốn, đây là cách sinh tồn trong cái vòng tròn này.

"Tiểu Tạ, cậu đột nhiên trở nên nổi tiếng, nhưng so với người bình thường lại đứng vững hơn, không hề trôi dạt."

Tôi cười: "Tôi không nổi, hơn ai hết ngài là người hiểu tôi sau này sẽ phải đối mặt với những gì."

Đạo diễn Vương liếc tôi một cái, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai tôi: "Vạn vật đều có quy luật riêng của nó, minh tinh lưu lượng chính là từ thịnh đến suy, ai cũng không thoát được. Tiểu Tạ, chuyện tốt phải trải qua nhiều khó khăn."

Đó là một điều tốt.

Trong "Hồng lâu mộng" có nói rằng trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết, muốn làm tốt một việc phải trải qua nhiều gian nan vất vả. Nhân gian tuy rằng có chút vui sướng, nhưng trong lúc vui sướng tột độ lại biến thành khổ đau, không ai thay đổi được gì, cuối cùng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

*giấc mộng Nam Kha: ý chỉ giấc mơ hảo huyền. (Dựa theo tích: Chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ.)

Trong ngành giải trí, điều này càng nhiều hơn cả.

Vì vậy, anh Tần, thầy Chu và cả Giang Lăng đều không có ai đến chúc mừng tôi, càng rầm rộ họ lại càng lo lắng cho tôi hơn.

Tôi gật đầu: "Cảm ơn đạo diễn Vương đã nhắc nhở."

"Được, vội thì đi trước đi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, thay tôi gửi lời chào đến Vị Ký."

"Được."

Tạm biệt đạo diễn Vương, khi đang chuẩn bị rời đi thì có người ngăn tôi lại: "Thầy Tạ."

Tôi quay lại, Lý Đồng đang đứng cách đó không xa nhìn tôi.

Tôi nâng ly rượu lên và mỉm cười nói: "Cứ như vậy tạm biệt nhau đi."

Cậu ta sững người tại chỗ, sau đó đi về phía tôi: "Anh ôm em một cái có được không?"

"Tạm biệt." Tôi nghiêng đầu cười: "Chúng ta đừng làm chuyện không cần thiết như vậy."

"Em không phải tình nhân của Phó Thời Vận."

Tôi hồ nghi nhìn Lý Đồng, chợt mỉm cười, đặt ly rượu xuống, quay đầu biến mất trong tầm mắt cậu ta, không nói lời nào.

Lý Đồng là một diễn viên tài năng, nhưng tiếc là cậu ta nhập diễn quá sâu.

Tôi trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, Tiểu Trần chạy vào: "Thầy Tạ, thông tin chuyến bay của anh bị lộ, sân bay gọi điện nói có rất nhiều phóng viên đã bao vây sân bay."

"Anh Tần nói ngày mai sẽ đón anh ở sân bay..."

"Em đã sắp xếp lối đi đặc biệt cho anh, mà thầy Tần cũng không thể đến đón. Nếu giới truyền thông chụp được, sẽ xảy ra chuyện lớn."

Dạo này fan của Tần Vị Ký đang làm ầm ĩ lên, họ nói Tần Vị Ký đóng vai Hứa Giang nhìn bề ngoài là nam chính nhưng thực chất chỉ là một cái vai nhỏ đến đáng thương, chính là hạ thấp mình để nâng tôi lên, weibo của thầy Chu sắp bị đánh sập tới nơi rồi.

Trận chiến mắng chửi trên mạng giữa hai nhà hâm mộ của chúng tôi đã nhiều lần leo lên tận hot search.

Đội ngũ quan hệ công chúng của Epic luôn lợi hại nhưng cũng không thể ngăn nổi tình trạng hỗn loạn này.

Nếu Tần Vị Ký đến đón tôi bị chụp phải, người hâm mộ có thể nháo đến thủng trời.

Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra thì đã ba giờ, có lẽ Tần Vị Ký đã ngủ mất rồi.

"Sáng mai anh sẽ gọi cho anh Tần."

"Thầy Tạ, anh trở về Bắc Kinh nhất định phải chú ý nhất cử nhất động, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm anh đấy."

Tôi gật đầu: "Tiểu Trần, căng thẳng lắm sao?"

Tiểu Trần cau mày: "Quá căng thẳng. Hôm qua em đã sử dụng tài khoản weibo của anh để đăng bài đóng máy. Anh có biết nó có bao nhiêu lượt xem không? Chỉ riêng nó đã hơn 10 triệu lượt thích. Thầy Tạ, bây giờ anh rất có sức ảnh hưởng, có chút nguy hiểm."

Quả thực là nguy hiểm, lượng fan càng lớn thì càng khó quản lý, càng nổi tiếng thì càng thu hút sự chú ý của mọi người.

"Đại diện Tiểu Trần, xuất phát điểm không thể quá cao."

Thấy tôi nói đùa, Tiểu Trần nhếch khóe môi: "Không sợ sao?"

Tôi dựa vào bàn ôm cánh tay, nghiêng đầu nói: "Đừng sợ, anh so với trước đây càng thêm tự tin, hơn nữa..."

Hơn nữa.

Tôi muốn bù đắp quá khứ, cho tôi và cũng là cho anh Tần.

_____

#Bly
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.