Sáng sớm hôm sau ngồi trong xe, tôi gọi điện cho Tần Vị Ký: "Anh Tần, anh dậy rồi à?"
"Vừa mới dậy..." Giọng của Tần Vị Ký nghe có chút uể oải: "Đã đến sân bay chưa?"
Tôi cười, làm nũng nói: "Còn sớm, máy bay chậm quá anh ơi, phải hai tiếng nữa."
Tần Vị Ký cười qua điện thoại, mang chút lười biếng: "Nếu không, anh phái tên lửa đến đón em, có được không?"
"Có thể sao?"
Tần Vị Ký không giấu ý cười: "Có thể, thầy Tạ muốn ngồi cái gì cũng được."
Tôi cười, nghe giọng của Tần Vị Ký tôi cảm thấy trái tim bồn chồn mấy ngày nay của mình cũng dần bình tĩnh lại.
"Anh Tần, anh ngủ thêm chút nữa đi, đừng tới đón em. Thông tin chuyến bay của em bị lộ ra ngoài, hiện tại sân bay có lẽ đã chật kín người."
Tần Vị Ký dừng một chút: "Sắp xếp xong chưa?"
"Tiểu Trần đã sắp xếp rồi." Tôi bấm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Anh ở nhà đợi em."
Trong giọng mang theo tiếng cười, anh nhẹ thở dài: "Được."
Đến sân bay Nghĩa Ô, chúng tôi chưa xuống cửa máy bay thì đã có cả một đám đông đứng chờ ở cửa sân bay, nhiều người khiến lòng tôi hoảng loạn, sợ không cẩn thận lại mắc sai lầm.
Tôi đeo khẩu trang, nhân viên sân bay đưa chúng tôi vào lối đi VIP.
Trước đây tôi sợ nhất là cảnh người hâm mộ đón ở sân bay như này, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ phát sinh sự cố giẫm đạp lên nhau.
Khi đến Bắc Kinh, xe đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539858/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.