Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi cảm thấy ánh sáng chói mắt, rèm cửa hoàn toàn không thể cản được ánh sáng mặt trời.
Sau đó, tôi cảm thấy đau nhức khắp người, thắt lưng như muốn gãy ra và cổ họng cũng nóng rát.
Giọng của Tần Vị Ký từ phòng khách truyền đến, đứt quãng không nghe rõ, như thể đang nói chuyện điện thoại với ai.
Cổ họng tôi ngứa ngáy, không nhịn được nên ho hai cái.
Tiếng nói chuyện trong phòng khách đột ngột im bặt, Tần Vị Ký nhẹ nhàng đẩy cửa vào, tôi mở miệng nói: "Anh Tần..."
Tần Vị Ký sững sờ bước đến gần tôi, ấm áp hỏi: "Sao cổ họng em khàn thế? Anh vừa nghe thấy em ho, có phải em bị cảm không?"
Tôi xấu hổ bĩu môi, nhìn anh: "Em không bị cảm, là em kêu..."
Khó trách tôi không cảm lạnh, đêm qua trời mưa mà quay phim mấy tiếng đồng hồ, hứng gió lạnh cho đến nửa đêm.
"Kêu đến ho khan?" Tần Vị Ký nhíu mày đỡ tôi dậy, "Mặc quần áo vào, anh đưa em đến bệnh viện."
Tôi vòng tay qua người anh, nũng nịu nói: "Em không đi bệnh viện..."
Anh bất đắc dĩ xoa đầu tôi: "Có bệnh không đi bệnh viện sao, thầy Tạ?"
"Em mặc kệ, có chết cũng không đi bệnh viện."
Tần Vị Ký không làm gì được tôi, đưa tay sờ trán: "Không phát sốt, chúng ta đến bệnh viện để bác sĩ xem một chút có được không?"
Tôi lắc đầu, vô lực bám vào người Tần Vị Ký, nghẹn ngào nói: "Anh Tần, lưng em đau quá..."
Hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539855/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.