Tôi nằm trên giường nghiên cứu thực đơn mỗi ngày. Tần Vị Ký vì chuyện này mà cười nhạo tôi mấy ngày liền, tôi xấu hổ không muốn nhìn thấy anh nên đành phải núp trong phòng nghiên cứu thực đơn.
Đáng tiếc là các công thức nấu ăn trên mạng thực sự rất phiền.
"Giang Lăng, vừa phải là bao nhiêu?"
Giang Lăng như vừa mới dậy: "Hả?"
"Bao nhiêu muối là vừa phải?"
"Không mời dì giúp việc à?"
Tôi chống cằm: "Từ..."
"Mày có bệnh à. Dì giúp việc đâu mà mới sáng sớm hỏi bao nhiêu muối là vừa?"
Tôi cau mày: "Cứ trả lời là được rồi. Thật nhiều chuyện!"
"Một muỗng là được."
"Muỗng lớn hay muỗng nhỏ?"
Giang Lăng nhịn xuống: "Cái muỗng nhỏ nhất."
"Ồ... nhỏ như thế nào là nhỏ nhất?"
"Tạ Dao Ngâm, nếu như mày bận rộn không ra ngoài chạy lung tung thì cũng đừng hành hạ tao."
Tôi khoanh chân ngồi trên giường, làm nũng: "Hảo ca ca, cậu nỡ nhìn tớ chết đói sao?"
Giang Lăng thở dài: "Một muỗng cà phê."
"Muỗng dẹp hay muỗng tròn? Dài khoảng bao nhiêu?"
"Cút."
Giang Lăng cúp điện thoại, tôi nhíu mày, cậu ấy không cho tôi nói mấy từ thô tục nhưng lại tự mình nói. Quả nhiên nấu ăn không thể dựa vào bạn bè.
Không thể nào, tôi thò đầu ra nhìn thấy Tần Vị Ký đang làm việc trong phòng khách, tôi chậm rãi nói: "Anh Tần, lượng muối bao nhiêu mới đúng?"
Anh ngẩng đầu lên, cười nhìn tôi: "Em tốt nhất nên bỏ ý định nấu ăn đi. Nếu em muốn dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539845/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.