Tôi và Tần Vị Ký sống chung dưới một mái nhà, nhưng sinh hoạt khá là khác biệt.
Anh ấy làm việc ở phòng khách còn tôi trốn trong phòng ngủ và nằm ườn ra. Ngoại trừ ba bữa ăn chúng tôi hầu như không chạm mặt, nói chuyện cũng không nhiều.
Tôi không muốn như vậy, luôn cảm thấy phiền lòng.
Hôm đó nhàn rỗi đang định vào thư phòng tìm sách đọc, Tần Vị Ký đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nói: "Ngoại trừ thư phòng, em đi đâu cũng được."
Tôi sững người tại chỗ, từ từ rút tay lại, ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi."
Giữa tôi và Tần Vị Ký cũng có những điều cấm kỵ, cũng có nơi tôi không thể đặt chân đến.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Dù cho trước đây thân thiết đến đâu đi chăng nữa thì qua 5 năm sự xa cách cũng không thể biến mất trong ngày một ngày hai.
Tôi cũng không coi nơi này là nhà của mình, vẫn có thể phân biệt được. Tôi chỉ là đang ở nhờ mà thôi.
Tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào để có thể thu hẹp khoảng cách mối quan hệ của chúng tôi, vì vậy chỉ có thể trốn tránh.
Tôi không muốn dựa vào thuốc ngủ, buổi tối không ngủ được tôi lại muốn thức dậy ăn một cái gì đó.
Nhưng ở đây không thể đặt đồ ăn, cũng không dễ để nhờ Tần Vị Ký nấu cho nên tôi chỉ có thể rón rén vào bếp, tìm một túi sủi cảo đông lạnh.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539844/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.