Đèn đuốc thắp lên, màn đêm im tĩnh, mặt trăng cũng đã lên đến đỉnh điểm.
Lại một năm nữa, giao thừa lại đến.
Tôi ngồi trên ban công suốt cả một ngày, nhìn mặt trời nhô lên rồi lặn xuống, nhưng cũng không thể đợi được cho sự trống vắng này tan đi.
Nơi này so với trong thành phố cũng không tốt hơn là bao. Một chút đêm đen còn chẳng có. Dù cho đêm nay thời tiết có xấu tới đâu đi chăng nữa ánh trăng cũng rất chói mắt.
Tôi muốn hỏi Tần Vị Ký anh ấy đang làm gì, nhưng lại không thể mở lời.
Tôi thực sự không muốn làm phiền hạnh phúc gia đình người khác.
Hoặc là, mấy ngày nay Tần Vị Ký rời đi cũng không liên lạc với tôi lần nào, tích lũy ấm áp cũng theo mấy ngày này mà lãnh đạm biến mất.
Tôi vốn chỉ là một người xa lạ, giờ đây mới cảm nhận rõ được sự xa lạ này.
Bắc Kinh là một nơi rất tốt. Khắp nơi phong cảnh phồn hoa rực rỡ, nói cho người ta biết sông núi vẫn tốt, Tổ quốc vẫn đẹp. Thời đại thái bình thịnh trị có thể múa có thể ca, thế hệ đáng tự hào.
Chỉ là không có cảm giác thuộc về.
Trước đây, tôi nghĩ nguyên nhân là do thành phố, nhưng thực không phải.
Cư nhiên lại là tôi, người như tôi đi đâu cũng không có cảm giác thân thuộc.
Tôi có lẽ là có tật xấu từ người cha chết tiệt kia của mình. Ông ấy không phải là thứ gì tốt, ngay cả tôi cũng chẳng ra gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539846/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.