Vừa bước vào cổng khách sạn, nhân viên bảo vệ đã chặn Diệp Vĩnh Thắng lại, yêu cầu ông ta xuất trình thẻ thành viên, dù biết Diệp Vĩnh Thắng có thẻ thành viên những vẫn phải tuân thủ đúng thủ tục.
Diệp Vĩnh Thắng lấy thẻ thành viên của mình ra, trong lúc chờ xác minh, không biết ông ta vô tình hay cố ý lại liếc nhìn về phía bãi đỗ xe cách đó không xa, lúc nhìn thấy chiếc Maybach của Sở Trì Thanh cũng đang ở đó, khóe miệng ông ta lập tức nhếch lên một nụ cười nham hiểm khó nhận ra.
Sau khi xác minh xong, Diệp Vĩnh Thắng đi vào sảnh chính, được một phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám cao cấp dẫn đường, ông ta đi thang máy lên tầng ba, đến một phòng riêng.
Trong phòng riêng, có ba người đàn ông đang thưởng thức trà, trò chuyện, nhìn thấy Diệp Vĩnh Thắng đi vào, người đàn ông trẻ tuổi nhất trong số đó đứng dậy chào hỏi, phất tay ra hiệu cho người phụ nữ mặc sườn xám ra ngoài, sau đó mới cầm ấm trà của mình lên, pha trà cho Diệp Vĩnh Thắng.
Hai người đàn ông còn lại đều toát lên khí chất quan chức, ngồi nghiêm chỉnh gật đầu với Diệp Vĩnh Thắng, ông ta lại khẽ gật đầu nói: “Sếp Tào, sếp Đàm, để hai người chờ lâu rồi.”
Hồng Lâu có quy định của Hồng Lâu, bất kể là ai cũng đều được gọi là “sếp”, mặc kệ có là “sếp” gì, có thể bàn bất cứ chuyện gì ở trong khách sạn, nhưng một khi rời khỏi khách sạn rồi, thì sẽ không có liên quan gì đến khách sạn nữa, cũng không được phép nhắc đến.
Ngoài ra, trong cả tòa nhà đều không có bất kỳ camera giám sát nào.
Sếp Tào bụng phệ chỉ vào chiếc ghế đối diện, cười nhạt: “Sếp Diệp, sao ông vẫn câu nệ như vậy? Nhanh lên nhanh lên, ngồi đi.”
Sếp Đàm có dáng vẻ lịch sự cũng phụ họa: “Đúng vậy, nhanh ngồi xuống đi, giữa chúng ta không cần phải như vậy, có vẻ xa lạ quá.”
Cả hai đều khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc thanh lịch, trên quần áo đều không có logo, vẻ mặt và lời nói đều mang đến cảm giác hiền hòa, nhưng dù vậy, vẫn mang đến cho người khác cảm giác kính sợ vô hình.
Khí chất trên người được tôi luyện từ kinh nghiệm, có thể che giấu khí chất như vậy, sao có thể là người bình thường?
Khoan nhắc đến những chuyện khác, Sở Trì Khanh có thể có được thành tựu như bây giờ, không thể không có sự chỉ điểm chăm sóc của hai người này.
“Lần đầu tiên gặp mặt sau năm mới, đã để hai vị chờ đợi như vậy, nên trách tôi, ha ha ha....” Diệp Vĩnh Thắng nói đùa, đặt đồ trong tay lên bàn trà, vừa ngồi xuống, người đàn ông trẻ tuổi kia đã bưng trà đến.
“Được sếp Vương nhỏ đích thân pha trà, thật sự là vinh hạnh của tôi!” Diệp Vĩnh Thắng cầm lấy ly trà nói đùa.
“Sếp Diệp nói vậy là đang trêu chọc tôi rồi.” Lời nói và hành động của người đàn ông trẻ tuổi đều rất khéo léo, chỉ với hành động pha trà cũng đã thấy được sự cẩn thận tỉ mỉ của anh ta.
Sau vài câu chào hỏi lịch sự, Diệp Vĩnh Thắng nhấp một ngụm trà rồi làm như lỡ đãng nói: “À? Sếp Tào, tôi nhớ rõ ông rất am hiểu về đồ cổ, đúng lúc, hai ngày trước bạn tôi đã mua được hai món, muốn nhờ ông xem thử xem?”
Sếp Tào khẽ mỉm cười: “Đồ cổ có nhiều loại, không phải chuyên môn của tôi thì tôi cũng không nhìn ra được, không phân biệt được đâu là thật, đâu là qiả”
Trên mặt Diệp Vĩnh Thắng vẫn giữ nụ cười, mở hộp quà bằng gỗ ra: “Chúng ta xem thử trước vậy?”
Sếp Tào nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, trong khi sếp Đàm ở bên cạnh lại bắt chéo chân, một tay cầm tách trà, vô cùng thích thú.
Sếp Tào cẩn thận đánh giá: “Bạn của ông có nói cho ông biết nguồn gốc của món đồ cổ này không?”
Diệp Vĩnh Thắng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ nước Sở.”
“Sở?” Sếp Tào cau mày, dường như khó có thể đưa ra kết luận: “Ồ, những thứ thuộc niên đại cổ xưa như vậy hình như rất khó phân biệt.”
Diệp Vĩnh Thắng rót trà cho hai người, trong mắt lộ ra ý cười nói: “Hay là vầy đi, để tôi cầm.”
Vừa nói, ông ta vừa cầm lấy tượng phật ngọc, cố ý di chuyển trái phải, nói đùa: “Tôi di chuyển nó, ông ngồi ở xa nhìn xem, nếu như rơi vỡ thì cũng không phải lỗi của ông! Ha ha....”
Giọng điệu của sếp Tào vẫn có phần ngập ngừng: “Thứ này cũng không dễ vỡ như vậy đâu nhỉ?”
Diệp Vĩnh Thắng vẫn nói đùa: “Ở trong tay ông thì chắc chắn không vỡ được, nhưng nếu ông đặt xuống, lại bị người như tôi tùy tiện đùa giỡn, vậy thì sẽ rất dễ vỡ, ha ha ha...."
Sếp Đàm đột nhiên nói: “Sếp Diệp, ông khiêm tốn quá rồi. Tay ông cầm cũng rất vừa vặn, nói không chừng không vỡ được đâu.”
“Uầy, sếp Đàm của tôi, thật không dám giấu, tôi có một đôi như vậy.” Diệp Vĩnh Thắng mở hộp còn lại, lấy ra một tượng phật ngọc y hệt, cầm bằng cả hai tay đưa lên cho sếp Đàm: “Vừa tìm được cách đây không lâu, tôi rất thích, đã định đặt lên cao, cũng không dám tùy tiện động vào.... Ha? Nhưng mọi người nói có kỳ lạ không, hai đêm qua tôi đều nghe nó đang mắng tôi, còn rơi xuống làm con trai tôi bị thương, vợ tôi cũng không biết trúng phải độc gì, yêu thích tượng phật ngọc này không rời tay, còn yêu nó hơn cả tôi! Haizz, thành thật mà nói, hôm nay chỉ muốn để các vị xem qua, rốt cuộc có đáng tiền hay không, nếu các vị cảm thấy không đáng tiền tôi sẽ lập tức đập nát, biến nó thành rác rưởi!”
Hai người Tào Đàm liếc nhìn nhau, giống như đang đợi đối phương lên tiếng trước.
Diệp Vĩnh Thắng cầm tách trà, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve qua lại trên tách trà.
Một lúc sau, sếp Đàm mới cười h ếp Tào, ông có thể phân biệt được
đâu là ngọc thật, đâu là ngọc giả không?”
Sếp Tào trầm ngâm: “Có hơi khó phân biệt thật giả, nhưng mà nghe ra có vẻ là thứ không tốt lành... sếp Diệp, nếu ông đã thật sự không thích, vậy thì có vứt hay không phải do ông quyết định, tôi thích ngọc quý, cùng lắm là không nhìn mà thôi.”
Sếp Đàm: “Vậy tôi cũng sẽ không nhìn.”
Diệp Vĩnh Thắng nở nụ cười như trút được gánh nặng: “Được được được, thời điểm tôi vứt sẽ không để hai người phát hiện ra, ha ha ha....”
Nói đến đây, Diệp Vĩnh Thắng ra vẻ thần bí: “Tháng trước tôi đã cất một chai rượu ngon ở đây, có muốn thử không?”
Trong mơ hồ, một điều gì đó đã nhận được sự đồng thuận.
Nhưng mục tiêu của Diệp Vĩnh Thắng còn hơn thế nữa, nói chính xác là chỉ mới đạt được một nửa.
Ba người uống rượu trò chuyện cười nói vui vẻ, người đàn ông trẻ tuổi được gọi là “sếp Vương nhỏ” kia ở bên cạnh, chịu trách nhiệm pha trà rót rượu.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên, Diệp Vĩnh Thắng vẫn bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra nhìn xem, là tin nhắn của Tiểu Võ: Sắp đi rồi.
“Sấp Tào, sếp Đàm.” Diệp Vĩnh Thắng đứng dậy, cười nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho con trai, mọi người uống trước đi, tôi sẽ quay lại ngay.”
“Được rồi được rồi, nhanh quay lại nhé!” Diệp Vĩnh Thăng mỉm cười đáp lại, quay người bước ra ngoài.
Tuy nhiên, ông ta vừa ra khỏi cửa phòng riêng đã tình cờ đụng phải Sở Trì Khanh đang đi ngang qua hành lang.
Tục ngữ có câu, kẻ thù gặp nhau sẽ đỏ mắt. Sở Trì Khanh đã uống say đến mức không biết gì, đi đường còn phải nhờ vệ sĩ Tiểu Võ giúp đỡ, thời điểm nhìn thấy Diệp Vĩnh Thăng đột nhiên dừng lại, ông ta đùa giốn bằng giọng điệu say khướt: “Uây?
Trùng hợp vậy sao? Tiểu Võ, tôi có bị hoa mắt không? Cậu nhìn giúp tôi thử xem, tóc của sếp Diệp sao lại xanh như vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]