Chương trước
Chương sau
Vừa bước vào cổng khách sạn, nhân viên bảo vệ đã chặn Diệp Vĩnh Thắng lại, yêu cầu ông ta xuất trình thẻ thành viên, dù biết Diệp Vĩnh Thắng có thẻ thành viên những vẫn phải tuân thủ đúng thủ tục.

Diệp Vĩnh Thắng lấy thẻ thành viên của mình ra, trong lúc chờ xác minh, không biết ông ta vô tình hay cố ý lại liếc nhìn về phía bãi đỗ xe cách đó không xa, lúc nhìn thấy chiếc Maybach của Sở Trì Thanh cũng đang ở đó, khóe miệng ông ta lập tức nhếch lên một nụ cười nham hiểm khó nhận ra.

Sau khi xác minh xong, Diệp Vĩnh Thắng đi vào sảnh chính, được một phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám cao cấp dẫn đường, ông ta đi thang máy lên tầng ba, đến một phòng riêng.

Trong phòng riêng, có ba người đàn ông đang thưởng thức trà, trò chuyện, nhìn thấy Diệp Vĩnh Thắng đi vào, người đàn ông trẻ tuổi nhất trong số đó đứng dậy chào hỏi, phất tay ra hiệu cho người phụ nữ mặc sườn xám ra ngoài, sau đó mới cầm ấm trà của mình lên, pha trà cho Diệp Vĩnh Thắng.

Hai người đàn ông còn lại đều toát lên khí chất quan chức, ngồi nghiêm chỉnh gật đầu với Diệp Vĩnh Thắng, ông ta lại khẽ gật đầu nói: “Sếp Tào, sếp Đàm, để hai người chờ lâu rồi.”

Hồng Lâu có quy định của Hồng Lâu, bất kể là ai cũng đều được gọi là “sếp”, mặc kệ có là “sếp” gì, có thể bàn bất cứ chuyện gì ở trong khách sạn, nhưng một khi rời khỏi khách sạn rồi, thì sẽ không có liên quan gì đến khách

sạn nữa, cũng không được phép nhắc đến.

Ngoài ra, trong cả tòa nhà đều không có bất kỳ camera giám sát nào.

Sếp Tào bụng phệ chỉ vào chiếc ghế đối diện, cười nhạt: “Sếp Diệp, sao ông vẫn câu nệ như vậy? Nhanh lên nhanh lên, ngồi đi.”

Sếp Đàm có dáng vẻ lịch sự cũng phụ họa: “Đúng vậy, nhanh ngồi xuống đi, giữa chúng ta không cần phải như vậy, có vẻ xa lạ quá.”

Cả hai đều khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc thanh lịch, trên quần áo đều không có logo, vẻ mặt và lời nói đều mang đến cảm giác hiền hòa, nhưng dù vậy, vẫn mang đến cho người khác cảm giác kính sợ vô hình.

Khí chất trên người được tôi luyện từ kinh nghiệm, có thể che giấu khí chất như vậy, sao có thể là người bình thường?

Khoan nhắc đến những chuyện khác, Sở Trì Khanh có thể có được thành tựu như bây giờ, không thể không có sự chỉ điểm chăm sóc của hai người này.

“Lần đầu tiên gặp mặt sau năm mới, đã để hai vị chờ đợi như vậy, nên trách tôi, ha ha ha....” Diệp Vĩnh Thắng nói đùa, đặt đồ trong tay lên bàn trà, vừa ngồi xuống, người đàn ông trẻ tuổi kia đã bưng trà đến.

“Được sếp Vương nhỏ đích thân pha trà, thật sự là vinh hạnh của tôi!” Diệp Vĩnh Thắng cầm lấy ly trà nói đùa.

“Sếp Diệp nói vậy là đang trêu chọc tôi rồi.” Lời nói và hành động của người đàn ông trẻ tuổi đều rất khéo léo, chỉ với hành động pha trà cũng đã thấy được sự cẩn thận tỉ mỉ của anh ta.

Sau vài câu chào hỏi lịch sự, Diệp Vĩnh Thắng nhấp một ngụm trà rồi làm như lỡ đãng nói: “À? Sếp Tào, tôi nhớ rõ ông rất am hiểu về đồ cổ, đúng lúc, hai ngày trước bạn tôi đã mua được hai món, muốn nhờ ông xem thử xem?”

Sếp Tào khẽ mỉm cười: “Đồ cổ có nhiều loại, không phải chuyên môn của tôi thì tôi cũng không nhìn ra được, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.”

'Trên mặt Diệp Vĩnh Thắng vẫn giữ nụ cười, mở hộp quà bằng gỗ ra: “Chúng ta xem thử trước vậy?”

Sếp Tào nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, trong khi sếp Đàm ở bên cạnh lại bắt chéo chân, một tay cầm tách trà, vô cùng thích thú.

Hộp quà được mở ra, Diệp Vĩnh Thắng cẩn thận lấy tượng phật ngọc ra, nhẹ nhàng đưa cho sếp Tào.

Sếp Tào cẩn thận đánh giá: “Bạn của ông có nói cho ông biết nguồn gốc của món đồ cổ này không?”

Diệp Vĩnh Thắng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ nước Sở.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.