Người phụ nữ củaanh ta, bà Âu? “Nè nè, từ đầu tới cuối, tôi đều là người bị ép buộcđấy?” Vận Nhi thở hồng hộc, giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đang nở nụ cười tàn ác kia. Anh ta nghĩ là cô muốn gả cho anh ta lắm sao?
“Hả? Vậy sao?” Thừa Duẫn lại cười khinh khỉnh, đưa tay xoa xoa cằm, làm choVận Nhi cảm thấy xương cốt muốn nhũn ra. Nếu anh ta dám lại gần, cô nhất định sẽ xử lý anh ta. Tưởng Tô Vận Nhi cô dễ ăn hiếp lắm sao?
“Hình như là em nhớ lầm rồi, là em đã để cho cô dâu của tôi chạy mất, dùng em thế vào, có gì không đúng sao ?” Thừa Duẫn từng bước từng bước tới gần, Vận Nhi luồn qua cánh tay anh chạy ra xa. Nói thì nói như vậy, nhưngchẳng phải tại anh cưỡng hôn trước sao? Rõ ràng chị không muốn lấy anhta mà.
Vận Nhi tức tối chu miệng nhỏ lên, kêu la: “Tôi cũng bị ép buộc mà, tôi đâu có muốn lấy anh chứ.”
“Chẳng lẽ em không biết tôi là ai sao?” Cái tên Âu Thừa Duẫn của anh, chỉ cầnnói ra thôi, không biết có bao nhiêu cô gái xếp hàng chờ được gả cho anh thế mà con bé này lại dùng ánh mắt kinh tởm nhìn anh. Vẻ mặt cô thật sự không phải là giả vờ.
“Tô Ân Huệ chừng nào còn chưa trở về, emvẫn phải thay thế cho cô ta, tại vì em nợ tôi.” Thừa Duẫn vươn cánh taydài ra bắt lấy Vận Nhi, không để ý đến cô đang giãy dụa chống cự. Haingười liền ngã về phía sau, bên dưới là cái giường nệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/62066/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.